Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 613

Ba người vừa tranh cãi vừa bước ra khỏi đại điện. Vừa ra ngoài, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên đồng thời nhìn thấy đám người Lưu Qua đứng bên ngoài, bèn liếc nhau hừ một tiếng rồi giải tán.
Minh Thế Nhân âm thầm gật đầu. Lão Niên Các đóng kịch không tệ.
Hắn liếc nhìn Lưu Qua… quả nhiên thấy người này đang cau mày, đứng yên tại chỗ.
Ha ha ha, Ma Thiên Các cao thủ nhiều như mây, hỏi ngươi có sợ hay không!
Tả Ngọc Thư mở miệng nói: “Lão thân còn phải nghiên cứu trận pháp, thứ cho không thể phụng bồi.”
Không đợi Lưu Qua trả lời, bà đã xoay người rời đi.
Ai quan tâm ngươi là Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, ai để ý ngươi là một trong bát đại thống lĩnh Tô Thánh hay Cổ Nhất Nhiên!
Bốn vị trưởng lão đều xem như không thấy!
Minh Thế Nhân rất hài lòng với kết quả này, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
“Thật xin lỗi, tính tình của bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các chính là như vậy. Dạng người này tấn thăng bát diệp xong đều không màng sinh tử, chỉ muốn tìm đối thủ luận bàn, mà lực phá hoại của bát diệp thì lại quá kinh người. Bọn họ thường xuyên tụ tập lại một chỗ để luận đạo phân cao thấp, không tránh khỏi thường xuyên tranh cãi. Khiến bệ hạ chê cười.”
“Không sao.” Lưu Qua nhấc tay. “Cô chỉ muốn ôn chuyện với bạn cũ, không để ý tới những người khác.”
“Vậy thì tốt. Xin mời vào trong.”
Cùng lúc đó, bốn vị trưởng lão đã trở về Nam Các, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía đại điện.
“Không biết chiêu này có trấn áp được Lưu Qua không nữa.” Phan Ly Thiên nói.
“Trước mắt chỉ có thể làm vậy. Chúng ta đều đã trảm kim liên, chỉ cần thu liễm khí tức thì bọn hắn sẽ không thể phán đoán được tu vi thật sự của chúng ta.” Lãnh La đáp.
Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Ta chỉ là thất diệp, giả mạo bát diệp thì hơi quá.”
“Ngươi không dùng tới tu vi và khí tức, chúng ta đứng cùng một chỗ đều chỉ có một cặp mắt, một đôi chân, chẳng có gì khác biệt cả. Thả lỏng đi.” Phan Ly Thiên an ủi.
Tả Ngọc Thư thở dài lắc đầu. “Lưu Qua còn dễ ứng phó, U Minh Giáo kiềm chế cửu châu, e là Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên sẽ gây khó dễ cho chúng ta.”
Ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Phan Ly Thiên lại nói: “Không cần lo lắng, dù sao Các chủ vẫn đang ở đây, bọn hắn không có can đảm làm càn đâu.”
Cửu diệp chính là chỗ dựa của Ma Thiên Các.
Trong đại điện, Minh Thế Nhân làm tư thế mời: “Gia sư bế quan, ta sẽ tiếp đãi các vị.”
Lưu Qua không vội ngồi xuống mà quay đầu nhìn quanh, không ngừng dò xét cảnh vật trong đại điện.
Hắn không ngồi, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đương nhiên cũng không có can đảm ngồi trước, chỉ có thể cùng đứng.
Quan sát xong, Lưu Qua mới ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi: “Bốn vị vừa rồi đều là bát diệp?”
Minh Thế Nhân đáp ngay tắp lự: “Đương nhiên.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Lãnh La là người đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước, chuyện này chắc bệ hạ còn rõ hơn ta. Phan Ly Thiên và Tả Ngọc Thư thì không cần giới thiệu, năm đó đều là người nổi tiếng. Hoa Vô Đạo vốn là trưởng lão Vân Tông, về sau Vân Tông quá loạn bức hắn rời đi, hắn không còn biết đi đâu nên lưu lại Ma Thiên Các…”
“Cô nghe nói Vân Thiên La không phải là hạng người ti tiện, sao lại để Hoa Vô Đạo rời đi? Huống hồ gì người này còn là bát diệp, đi đến đâu cũng được xem là khách quý.” Lưu Qua nói.
Lão hồ ly này không dễ bị lừa nha.
Minh Thế Nhân mặt không đổi sắc nói: “Không cần để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, bệ hạ từng là vua của một nước, tiện tay là tra được thôi.”
Lưu Qua gật đầu nhìn Minh Thế Nhân. “Vua của một nước chỉ là chuyện quá khứ. Hiện tại Cô… à không, nên xưng ta mới đúng, ta lấy thân phận bạn cũ đến đây để ôn chuyện với tôn sư.”
Minh Thế Nhân nói: “Lời này ta đã nói mấy lần, gia sư hiện đang bế quan, cần ít nhất hai tháng nữa mới xuất quan. Trước lúc đó không thể đến quấy rầy người.”
Tô Thánh đứng một bên nghe vậy bèn hỏi: “Nghe nói Cơ tiền bối đã đột phá cửu diệp, vì sao còn phải bế quan?”
Ngụ ý, ngài đã là vô địch thiên hạ, còn cần bế quan làm gì?
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái rồi nói: “Con đường tu hành vô bờ bến, gia sư chỉ mới tiến vào cửu diệp, đương nhiên cần phải làm vững chắc cảnh giới của mình… Xin hỏi ngài là?”
“Thống lĩnh cấm vệ quân Thần Đô thủ cửa thành tây bắc Tô Thánh.” Tô Thánh ngạo nghễ đáp.
“Ồ… chưa từng nghe tên.”
Chưa từng nghe thì ngươi ra vẻ giật mình làm cái gì?
Tô Thánh lại hỏi: “Xin hỏi các hạ, tại sao Tả tiền bối lại xuất hiện ở Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân không trả lời ngay. Hắn nhìn ra được mấy người này có hơi kiêng kỵ Tả Ngọc Thư. Xem ra màn kịch lúc trước không uổng phí.
Nhớ lại một màn trong hẻm núi khi lần đầu gặp Tả Ngọc Thư, Minh Thế Nhân vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu không nhờ sư phụ danh tiếng lẫy lừng thì hắn đã sớm thành vong hồn dưới tay bà ta rồi.
“Tả trưởng lão ngưỡng mộ gia sư đã lâu… Chuyện còn lại, hẳn là các vị đã hiểu.” Minh Thế Nhân vừa cười vừa nói.
Lưu Qua gật đầu tán thành:
“Trước kia khi Cô… khi ta và Cơ huynh quen biết nhau, đúng là có không ít quốc sắc thiên hương ngưỡng mộ huynh ấy. Nếu tính tình Cơ huynh tốt một chút thì có lẽ đến ta cũng phải mặc cảm.”
Trong lòng Minh Thế Nhân rất cạn lời. Thật đúng là không biết xấu hổ mà.
“Được rồi, chuyện nên nói đều đã nói, các ngươi cũng đã vào Ma Thiên Các rồi. Chư vị, xin mời về đi.” Minh Thế Nhân hạ lệnh đuổi khách.
Lưu Qua chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu Cơ huynh không thể ra đây gặp mặt, vậy ta sẽ chờ ở đây. Ma Thiên Các lớn như vậy chắc sẽ không đến mức không có chỗ dung thân cho bộ xương già này chứ?”
“Ngươi muốn ở lại?” Minh Thế Nhân cả kinh.
“Trong vòng ba tháng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy Cơ huynh.” Lưu Qua đáp.
Chuyện trở nên phức tạp rồi đây. Ba người này đều là cao thủ, không ai biết được nửa đường sẽ phát sinh chuyện gì.
Rất rõ ràng, bọn hắn có chuẩn bị mới đến.
Nếu lúc này bạo phát xung đột thì sẽ để lộ việc bốn vị trưởng lão trảm kim liên. Nhưng nếu để bọn hắn ở lại thì Ma Thiên Các sẽ không an toàn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận