Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2126: Đánh bại Xích Đế

Lục Châu nói: “Ngươi bắt bọn hắn đi, còn có mặt mũi nói là bảo vệ? Ngươi bồi dưỡng bọn hắn nhưng bọn hắn có từng mở miệng xin chưa?”
Xích Đế mắng: “Ngươi là bậc sư trưởng sao lại nói chuyện không có đạo lý như vậy?”
“Lão phu vừa mới nói đạo lý với ngươi đó. Lúc ở Vân Trung Vực lão phu đã cho ngươi mặt mũi, bây giờ lão phu cần phải đưa bọn hắn đi, ngươi có ý kiến gì không?”
Xích Đế nhướng mày. Đế Nữ Tang đang đứng bên cạnh nhìn, sao hắn có thể để mất hình tượng trước mặt nàng, bèn nói:
“Ngươi thắng được Hoa Chính Hồng nhưng chưa chắc thắng được bản đế. Muốn cậy mạnh thì phải có đủ thực lực đã.”
“Vừa hay lão phu đều có đủ.”
Xích Đế giận dữ nói, “Ngươi muốn mang bọn hắn đi thì phải thắng được bản đế đã!”
Kỳ thực hôm nay Lục Châu đến đây là để mang đồ đệ về, cho dù Xích Đế không nói, Lục Châu cũng sẽ đánh bại hắn. “Như ngươi mong muốn.”
Nói xong lời này, lực lượng ý chí trên thân Lục Châu rung động, một chưởng Đại Vô Úy Ấn mang theo lam sắc điện hồ đánh ra, lam chưởng như muốn bao trùm cả không gian.
Xích Đế trầm giọng hô: “Quang luân!”
Một đạo quang luân như ánh trăng xuất hiện giữa bầu trời, va chạm với chưởng ấn, lực lượng phản kích bắn ra cả ngàn dặm.
Thiên Khải Chi Trụ vốn đã sắp sụp đổ ở phía xa bị chấn động, rào rào sập xuống. Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Đế Nữ Tang đều nhìn về phía đó với vẻ lo lắng.
Xích Đế phất tay, ba đạo quang luân cùng lúc xuất hiện hung mãnh ập về phía Lục Châu. Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở trước người.
Ầm!
Lục Châu bay lùi về sau. Xích Đế không dám khinh thường, lập tức gọi ra đạo quang luân thứ tư đánh tới.
Đối mặt với lực lượng cường đại, Lục Châu lựa chọn phân giải pháp thân.
Xích Đế thấy cảnh tượng này, kinh ngạc hô lên: “Phân tách rồi?!”
Quang luân đánh vào hư không, không gây ra tổn thương nào. Ngay sau đó lam pháp thân lại tái hợp.
“Đại Thành Nhược Khuyết.”
Một chưởng ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo vạch phá bầu trời bay thẳng tới trước mặt Xích Đế. Ầm!
Xích Đế thu hồi tứ đại quang luân, lăng không hạ xuống. Ngay lúc này Lục Châu lại bay tới, từ trên không trung giáng xuống một chưởng: “Tuyệt Thánh Khí Trí!”
Toàn bộ lực lượng Thiên Đạo được sử dụng, bốn chữ triện toả ra quang mang chói mắt, lam sắc điện hồ toát ra như ngọn lửa dưới địa ngục.
Xích Đế nhìn rõ ràng, không khỏi kinh ngạc nói: “Pháp thân còn chưa phải Chí Tôn nhưng lại có uy lực bậc này?!”
Hai tay vung lên, sáu đạo quang luân bay ra mang theo lực lượng quy tắc cường đại tấn công về phía Lục Châu.
“Bây giờ nhận thua còn kịp, bản đế không muốn thương tổn ngươi!”
Trong mắt Lục Châu từ từ loé lên lam quang: “Đến bây giờ lão phu cũng chỉ mới dùng có ba thành lực lượng, ngươi đắc ý quá sớm.”
Vù!
Nguyên khí càn quét toàn thân, điện hồ và lực lượng như thiểm điện cấp tốc bao bọc quanh thân Lục Châu. Đôi mắt hắn hoá thành màu xanh lam, trường bào rung lên, lực lượng tứ đại nội hạch bị kích hoạt.
Điện hồ bắn ra tia lửa, Vị Danh Thuẫn là lực lượng Tinh Bàn bỗng nhiên mở rộng ra gấp mấy lần. Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần.
“Hả?” Xích Đế giật nảy mình, cảm nhận được lực lượng trên người Lục Châu đã thay đổi, hắn lập tức thi triển đạo quang luân thứ bảy!
“Đã muộn!”
Ầm vang một tiếng thật lớn, lực lượng hùng hậu bành trướng bắn ra bốn phương tám hướng, Xích Đế chợt cảm thấy quang luân sắp bị hủy bèn theo bản năng thu hồi toàn bộ quang luân.
Lực lượng cường hoành nện vào cương khí hộ thể trên người hắn, Xích Đế bị đánh rơi xuống mặt đất.
Thấy vậy, Minh Thế Nhân tán thán nói: “Sư phụ vẫn mạnh như vậy nha.”
Xích Đế đứng dưới đất, ngửa mặt nhìn lên trời nói: “Quả nhiên là ngươi.” Trong giọng nói của hắn có vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, chỉ một chiêu đã khiến đan điền khí hải của hắn hỗn loạn vô cùng. Nếu lúc này còn không biết đối phương là ai, hắn làm Đại Đế thật uổng phí.
Lục Châu nhìn xuống Xích Đế, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã sớm biết?”
“Không dám chắc chắn, cho đến chiêu vừa rồi.” Xích Đế đáp.
“Ngươi có phục chưa?”
Xích Đế không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa, khẽ cúi đầu thở dài một tiếng. “Nếu ngươi sớm nói cho bản đế biết thân phận của ngươi thì bản đế đã chẳng mất thời gian đánh đấm làm gì! Ngươi làm vậy là có ý gì hả, muốn trêu đùa bản đế?”
“Lão phu không rảnh để đùa cợt ngươi.” Lục Châu nói, “Hai người này lão phu sẽ mang đi, ngươi còn có ý kiến gì không?”
Xích Đế nhìn về phía Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, có chút không nỡ.
“Thái Hư chắc chắn sẽ sụp đổ, ngươi có giữ bọn hắn lại cũng không thể trở về Thái Hư được nữa.”
“Chắc chắn sụp đổ?”
“Ngươi là Đại Đế, hẳn đã minh bạch việc này từ lâu, cần gì phải tự lừa mình dối người? Thanh Đế và Bạch Đế cũng đã từ bỏ, trở về Vô Tận Hải rồi.”
Xích Đế sửng sốt. Nếu không thể quay về Thái Hư thì còn tranh đoạt người nắm giữ hạt giống làm gì?
Xích Đế cô đơn thở dài một tiếng, phất tay nói: “Các ngươi đi đi.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời khom người hành lễ với hắn: “Đa tạ Xích Đế bệ hạ đã bồi dưỡng chúng ta trăm năm qua.”
Lục Châu gật đầu hài lòng, sau đó nhìn về phía Đế Nữ Tang, thản nhiên nói:
“Băng trùy của ngươi không thể ngăn được Thái Hư, một khi nó sụp đổ ngươi sẽ bị nện thành một đống bùn nhão.”
“A? Thật… thảm như vậy sao?” Đế Nữ Tang hoảng hốt che mặt, không dám tưởng tượng tới cảnh đó.
Minh Thế Nhân đâm thêm một dao: “Đâu chỉ thảm, lúc đó thân thể ngươi sẽ hoàn toàn nát bét, cả người bốc ra mùi tử thi hôi thối, muốn phục sinh cũng không được nữa, ngay cả chó cũng ghét bỏ cho xem.”
Xích Đế: ?
Toàn thân Đế Nữ Tang run lên: “Vậy ta phải làm sao đây?”
Lục Châu nói: “Lão phu đề nghị ngươi rời khỏi bí ẩn chi địa.”
Đế Nữ Tang nhìn chằm chằm vào Lục Châu, không biết đang nghĩ cái gì. Trong lòng Xích Đế khẽ động, lần này Đế Nữ Tang không cự tuyệt, vậy là có hy vọng.
Đế Nữ Tang hỏi: “Ngươi thật sự là Ma Thần sao?”
Lục Châu cười ha hả: “Thế nhân thích gọi lão phu là Ma Thần, vậy lão phu chính là Ma Thần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận