Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1624

Lục Châu nhấc tay. Khi song chưởng va chạm, trong chớp mắt Thôi Minh Quảng đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, trên mặt tràn đầy sát khí đánh ra chưởng thứ hai:
“Đừng trách lão phu.”
Thôi Minh Quảng vốn cho rằng một chiêu Vạn Thần Ấn có thể trực tiếp xuyên thủng kim chưởng giống như vừa rồi, nào ngờ bên tai lại vang lên tiếng thét như kinh lôi:
“Cút.”
Thẻ Lôi Cương cao cấp trong tay Lục Châu bộc phát.
Lôi tự phù bay ra, Thôi Minh Quảng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng rung chuyển trời đất đánh vào người mình, còn chưa kịp nhìn rõ Lôi Cương đã cảm thấy toàn thân tê liệt.
Phốc !
Toàn thân hắn bị đánh văng ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Râu tóc Thôi Minh Quảng bị sét đánh dựng đứng, quần áo xốc xếch. Ly Sơn tam lão còn lại cực kỳ hoảng sợ, sắp xếp thành một hàng ngăn ở phía sau Thôi Minh Quảng.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh va chạm trùng điệp vang lên, Ly Sơn tứ lão tiếp tục bị chấn bay ngược ra sau, đâm sầm vào một cự trụ trước U Huyền Điện.
Thân thể Ly Sơn tứ lão đồng loạt đổ ập xuống. U Huyền Điện lại khôi phục yên tĩnh.
Một chiêu đánh bại tứ lão, ai dám không phục?
[Ting ! đánh giết khôi nô cao cấp, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.].
Lục Châu vốn chỉ định đối phó một mình Tần Đế, nào ngờ Ly Sơn tứ lão xuất hiện quấy nhiễu kế hoạch của hắn.
Cũng may vận khí không tệ, thẻ Lôi Cương cao cấp kích hoạt xác suất đánh giết đi kèm với hiệu quả đánh lui đối thủ.
Thôi Minh Quảng rơi xuống đất, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi. Khí huyết xông lên, hắn lại nôn ra một ngụm máu.
“Thôi lão!”
Tam lão còn lại chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân, không bị thương nặng, vội vàng tiến lên đỡ Thôi Minh Quảng dậy.
Thôi Minh Quảng run rẩy đứng thẳng người lên, bộ râu trắng dính đầy máu, toàn thân trông già yếu đi nhiều.
Thôi Minh Quảng hít sâu một hơi nói: “Khôi nô không còn nữa rồi.”
“Cái gì?!” Ba người Quý Thực, Đường Tử Bỉnh và Chu Trùng Thuật đồng thời hô lên.
Tần Đế cau mày đứng dậy.
Quý Thực nói: “Cho dù là chân nhân cũng không có khả năng dùng một chiêu đánh giết khôi nô cao cấp… Việc này…”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, trở về vị trí cũ, hờ hững nhìn Ly Sơn tứ lão. “Gieo gió gặt bão.”
Tần Đế rất khó lý giải. Lần đầu giao thủ với Lục Châu, hắn cũng cảm thấy năng lượng ba động trên người Lục Châu không cao. Nhưng khi đánh nhau đến sống chết thì thực lực lại hoàn toàn khác biệt.
Ly Sơn tứ lão không thể không dò xét lại thực lực đối phương một lần nữa, rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được tâm tư Tần Đế. Nếu đối phương thật sự nhỏ yếu thì đã không đến lượt Ly Sơn tứ lão ra tay.
Tần Nhân Việt không cảm thấy bất ngờ mà chỉ kinh ngạc vì vừa rồi Lục Châu bị đánh bay. Hắn lách mình đáp xuống, đứng sóng vai bên cạnh Lục Châu.
“Đủ rồi!” Sóng âm lăn lộn đánh ra.
“Tần Nhân Việt?!” Tần Đế giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Bốn mươi chín kiếm khách đồng loạt rút bảo kiếm ra, tạo thành hình phương trận.
Tần Nhân Việt nói: “Tần Đế, ta kính ngươi là vua của Đại Cầm, không ngờ ngươi lại mời Ly Sơn tứ lão đến hạ thủ với bằng hữu của ta. Sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Vù vù vù.
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức bày trận trên không trung.
Ly Sơn tứ lão đứng thẳng người, ba người Quý Thực, Chu Trùng Thuật và Đường Tử Bỉnh đồng thời tung chưởng trị liệu cho Thôi Minh Quảng. Thương thế của hắn khôi phục rất nhanh.
Tần Đế lắc đầu nói: “Đều là mệnh…”
Lúc này, hắn ngẩng đầu chỉ tay về phía Minh Thế Nhân đứng trong đám người, nói: “Tiểu tử, trẫm cho ngươi một cơ hội, đến bên cạnh trẫm, trẫm tha tội chết cho ngươi!”
“Đừng đi, hắn nhìn trúng hạt giống Thái Hư trong người ngươi đó.” Nhan Chân Lạc nhắc nhở.
Tần Đế lại nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngu trung chỉ tổ hại mình thôi. Ngươi cho rằng hắn tốt với ngươi sao? Ha ha ha… tu hành giới mạnh được yếu thua, tràn đầy lừa gạt, chỉ cần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục. Trên người ngươi có hạt giống Thái Hư, hắn muốn lợi dụng ngươi để đạt tới Chí Tôn.”
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân.
Trận chiến ở Ngung Trung đã không còn là bí mật, tin tức về hạt giống Thái Hư đã truyền đi khắp thanh liên giới.
“Ngươi nghĩ cho kỹ càng đi!” Tần Đế gầm lên.
Minh Thế Nhân cười nói: “Không cần nghĩ, ta cảm thấy đối thoại với ngươi là hạ nhục trí tuệ của chính mình.”
Tần Đế lắc đầu nói: “Không biết tốt xấu, vậy thì đều ở lại đi.”
Nói xong hắn vung tay lên. Thân ảnh Cao Thuyết xuất hiện phía trên U Huyền Điện, giọng nói bén nhọn cất lên: “Mở ra Quy Khư Trận.”
Ông !
Lấy U Huyền Điện làm trung tâm, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số quang trụ phóng lên tận trời, tạo thành một không gian phong bế.
Đại địa rung động, đường vân trên mặt đất sáng lên, dung hợp với đám quang trụ rồi tạo thành một tinh không mênh mông vô bờ.
Cảnh tượng biến đổi, ngoại trừ mặt đất ra, không gian xung quanh đám người biến thành hắc ám vô tận.
Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi vỏ. Kiếm cương bay đi xa mấy ngàn mét rồi lượn vòng trở lại.
“Là không gian chân thực?!”
Nhan Chân Lạc nói: “Không hợp lý, rõ ràng nơi đó có quang trụ mà.”
Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách cũng không ngoại lệ, đều bị giam trong Quy Khư Trận.
Tần Đế chắp tay đi tới trước mặt Ly Sơn tứ lão, thản nhiên nói: “Một trong những tác dụng chính của Quy Khư Trận đó là kéo dài không gian đến vô hạn. Đây không phải là ảo giác.”
Tần Nhân Việt nói: “Ngươi thật sự phải làm như vậy?”
“Trẫm cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như bây giờ chúng ta lựa chọn buông tay làm lành, cười một tiếng xoá tan thù hận, thì bằng hữu của ngươi sẽ tin tưởng trẫm sao? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tin không?” Tần Đế nói.
Câu hỏi này khiến Tần Nhân Việt không cách nào trả lời.
Tần Đế lại cười nói: “Trong Quy Khư Trận, trẫm là người mạnh nhất.”
Hắn lấy Bạch Long Ngọc ra, quang mang loé lên, trên tinh không xuất hiện một vầng minh nguyệt tựa như một con mắt đen khổng lồ đang hút lấy nguyên khí trong cơ thể bọn hắn.
Bốn mươi chín kiếm khách đang lơ lửng giữa không trung buộc lòng phải đáp xuống đất, thân hình lảo đảo.
Nguyên khí bên trong U Huyền Điện đều bị ngưng đọng và ngưng kết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận