Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 738

Đúng lúc này, một tên binh sĩ Nhu Lợi chạy tới khom người báo: “Đại nhân, tướng quân Tạp La Nhĩ đã tới!”
Hơn mười ngàn binh sĩ lập tức né ra thành một lối đi, Tạp La Nhĩ từ xa cưỡi ngựa phóng tới, bụi đất tung bay. Đám binh sĩ Nhu Lợi đồng loạt quỳ một gối xuống hành lễ:
“Cung nghênh tướng quân Tạp La Nhĩ!”
“Cung nghênh tướng quân Tạp La Nhĩ!”
Đám binh sĩ sùng bái nhìn Tạp La Nhĩ và bốn vị phó tướng cưỡi ngựa phóng tới. Tới trước mặt đám binh sĩ, vó ngựa dừng lại.
“Tướng quân, kẻ khiêu chiến là lão đầu kia.”
Một tên thuộc hạ chỉ tay về phía lão giả đứng trong đám người đối diện. Lão giả tay vuốt râu, mà đám người quân số không bao nhiêu.
Tạp La Nhĩ truyền âm nói:
“Kẻ đến khiêu chiến, mau xưng tên.”
Lục Châu không đáp, chỉ phất tay. Tư Vô Nhai hiểu ý bước ra, lạnh nhạt nói:
“Tướng quân Tạp La Nhĩ, nghe danh đã lâu.”
Ánh mắt Tạp La Nhĩ nhìn về phía Tư Vô Nhai, thấy Khổng Tước Linh trong tay hắn lập tức nhận ra người trước mặt là ai.
“Thất đệ tử Ma Thiên Các Tư Vô Nhai, quân sư toạ trấn Lương Châu Thành?”
“Không dám tự xưng quân sư. Ta chỉ là có chút đầu óc.” Tư Vô Nhai cười đáp.
“Khắp thiên hạ này, người có thể dùng số hiệu để quản lý một toà thành cũng chỉ có mình ngươi.”
“Quá khen.”
Tạp La Nhĩ nhìn về phía đám người đứng phía sau Tư Vô Nhai rồi thu hồi ánh mắt nói:
“Song phương giao chiến, ngươi chỉ mang theo trăm người đến. Tư Vô Nhai, ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?”
Tư Vô Nhai đáp:
“Binh cần tinh thông, không cần số lượng. Một ngàn năm trước, Kiếm thánh Chung Ly Đạo dùng sức một người trấn thủ cả biên quan khiến mười vạn đại quân Lâu Lan không dám tiến lên một bước, huống chi bây giờ ta có cả trăm người?”
Tạp La Nhĩ khinh thường nói:
“Ta nhất định phải sửa lời ngươi một chút. Thứ nhất, ngươi không phải Kiếm thánh Chung Ly Đạo. Thứ hai, hôm nay không giống ngày xưa, người Nhu Lợi cũng không còn là Nhu Lợi của ngàn năm trước.”
Tư Vô Nhai gật đầu.
“Ngươi nói đúng, ta hoàn toàn đồng ý với hai điểm vừa rồi… Đúng là ta không phải Chung Ly Đạo, mà Đại Viêm cũng không phải là Đại Viêm của năm đó.”
“Nhiều lời vô ích.”
Tạp La Nhĩ lại đảo mắt nhìn về phía đám người sau lưng Tư Vô Nhai. “Người đã đưa đầu tới cửa, ta sao có thể không thu? Khai chiến đi.”
Đám binh sĩ Nhu Lợi xếp hàng thẳng lối phía sau, chỉ cần tướng quân Tạp La Nhĩ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ lập tức công kích, không ngại sống chết.
Tạp La Nhĩ cao giọng nói:
“Bản tướng quân từ trước tới nay chỉ thích nói thẳng. Cả cái Đại Viêm này, ngoại trừ sư phụ ngươi ra, những người khác bản tướng quân đều không để vào mắt, không ai xứng giao thủ với ta.”
Nói xong hắn vung tay, bốn tên phó tướng lập tức cưỡi ngựa đi tới. Ý của Tạp La Nhĩ chính là dùng phương thức đơn giản nhất để tác chiến: đấu tướng.
Hai quân đối đầu đều gọi ra mãnh tướng để đối chiến thì gọi là đấu tướng.
Tư Vô Nhai lắc đầu, cũng cao giọng đáp trả: “Gia sư nói, có thể không cần giao chiến.”
“Hả?”
“Gia sư luôn nhân từ, không muốn thấy dân chúng máu chảy thành sông, cho dù đó là bách tính Nhu Lợi. Thế nên… chỉ cần ngươi chịu xuống ngựa đầu hàng, binh lính Nhu Lợi lui quân, gia sư sẽ khai ân mà xử nhẹ.”
Ha ha ha !
Ha ha ha !
Bốn tên phó tướng của Tạp La Nhĩ đột nhiên cười như điên, như thể lời này là câu chuyện buồn cười nhất mà bọn hắn từng nghe.
Nhưng biểu tình của Tư Vô Nhai vô cùng nghiêm túc. Đám người Ma Thiên Các cũng rất nghiêm túc.
Cửu diệp giá lâm, lời này có chỗ nào đáng cười? Đây rõ ràng là một chuyện rất nghiêm trọng.
Tạp La Nhĩ nói: “Ai không biết ngươi quỷ kế đa đoan?”
“Ta là đệ tử Ma Thiên Các, trước mặt sư phụ ta sao dám nói láo. Gia sư… đang đứng sau lưng ta.”
Lời vừa nói ra, bốn tên phó tướng lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía Tư Vô Nhai, biểu tình trở nên cực kỳ cảnh giác.
Tạp La Nhĩ lại nói: “Ngươi bớt đem sư phụ ngươi ra để doạ dẫm người khác đi. Sư phụ ngươi đang toạ trấn Thần Đô, sao có thể rời đi… Ngươi tìm một người có tướng mạo tương tự tới đây khiêu chiến, còn cho là ta sẽ tin?”
Song phương giao chiến, thật là giả mà giả là thật, đôi khi bọn hắn chỉ dùng tới tâm lý chiến để thủ thắng. Thứ gì trông càng có vẻ thật thì càng có thể là giả.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ nhún vai. “Tạp La Nhĩ, cửu diệp làm việc còn cần phải giả vờ nữa hay sao?”
Lúc này, một tên phó tướng bước ra nói:
“Tư Vô Nhai, ngươi thật sự cho rằng tướng quân Tạp La Nhĩ là người hữu dũng vô mưu? Câu hỏi này để ta thay mặt ngài trả lời ngươi.”
Tên phó tướng tiến lên hai bước, cao giọng nói:
“Cửu diệp đương nhiên phải trấn thủ Thần Đô. Không ngại nói thật cho ngươi biết, chỉ cần cửu diệp rời khỏi Thần Đô, lập tức bát diệp của bọn ta sẽ lẻn vào Hoàng thành giết đến không còn một manh giáp. Ngày xưa Thần Đô còn cần phải có tên cẩu hoàng đế và bát đại thống lĩnh toạ trấn, bây giờ cửu diệp làm gì dám rời đi? Hơn nữa, nếu cửu diệp đang ở đây thì chỉ cần gọi ra pháp thân là được, chúng ta sẽ lui quân, cần gì phải ra vẻ màu mè như vậy?”
Lời này nói rất lớn tiếng, lại còn mang theo nguyên khí nên âm thanh truyền đi rất xa.
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn xoay người hỏi Lục Châu: “Sư phụ, ngài gọi pháp thân ra hù chết bọn hắn đi!”
Những người khác cũng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, chờ đợi lão nhân gia người gọi ra pháp thân khổng lồ. Loại chiến tranh không chiến đã thu phục người đương nhiên là thượng sách.
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân. Nghiệt đồ này gần đây được đằng chân lân đằng đầu, đắc ý quên mất mình là ai rồi có phải không?
Thẻ Nguỵ Trang chỉ còn lại một tấm cuối cùng. Cho dù có thể dùng thì Lục Châu hắn cũng đâu phải loại người bảo gọi ra là gọi.
Xem lão phu là cải trắng mọc ven đường à?
Minh Thế Nhân lập tức lĩnh hội được hàm ý trong ánh mắt này, bèn vội vàng xoay người lại quát lớn:
“Đánh rắm! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi nhìn pháp thân của gia sư? Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được chiến một trận!”
Lục Châu không đáp lời, chỉ vung tay áo. Minh Thế Nhân tuân lệnh, lập tức tung người bay lên lao về phía tiền tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận