Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 993

Lục Châu hoàn toàn tập trung vào việc khai thập diệp. Từng vòng tròn năng lượng rơi xuống toà kim liên, đáng tiếc kim liên lại chẳng có vẻ gì là sắp khai diệp.
Lục Châu lắc đầu. “Thật tốn thời gian.”
Biến hoá của kim liên rất chậm, với tốc độ này thì thời gian khai thập diệp còn dài hơn lúc khai cửu diệp. Cũng may lần này khai diệp không tiêu hao quá nhiều nguyên khí.
Nửa canh giờ sau, tốc độ xoay tròn kim liên càng lúc càng nhanh nhưng tình hình vẫn chẳng hề khác biệt, kim liên vẫn không có dấu hiệu khai diệp.
“Vấn đề nằm ở đâu?” Lục Châu nhíu mày nghĩ. Lần này mà khai diệp thất bại, lão phu sẽ mất hết mặt mũi.
Lại qua nửa canh giờ, mặt trời dần xuống núi.
“Vẫn không được?”
Nếu kim liên muốn hấp thu thọ mệnh để khai diệp thì Lục Châu đã có thể nhận ra, nhưng đằng này nó lại chẳng có động tĩnh gì.
Lục Châu tiện tay vung lên, kim liên khôi phục lại tốc độ ban đầu. Lục Châu thả lỏng tâm tình, điều chỉnh lại tâm thái.
Lúc này Lục Châu chợt nhớ đến cảnh tượng lần trước khi Diệp Chân khai diệp. Khi đó Diệp Chân đang bị Lục Châu áp lực rất lớn, hắn không gia tốc hồng liên, cũng không rót năng lượng vào, càng không cố ý thúc giục hồng liên khai diệp, vậy mà quá trình khai diệp vẫn có thể thành công.
“Chẳng lẽ không cần rót năng lượng vào?” Dưa chín cuống rụng, thuận theo tự nhiên?
Trong lòng Lục Châu có minh ngộ, thế là bắt đầu thử nghiệm. Hắn rút hết năng lượng trong kim liên về. Quả nhiên kim liên vẫn tiếp tục xoay tròn như bình thường, tốc độ không nhanh không chậm.
Lục Châu khẽ gật đầu. Đạo tu hành trăm sông đổ về một biển, kim liên cũng vậy mà hồng liên cũng thế, ngoại trừ khác biệt về màu sắc thì những thứ còn lại cũng như nhau thôi. Lúc này toà kim liên của Lục Châu lại sản sinh ra một cảm giác đặc thù là sinh cơ.
Kim liên có thêm sinh cơ, chín mảnh liên diệp toả sáng rạng rỡ chói mắt. Tựa như trồng cây, tưới nước cũng phải có chừng mực, dù là quá nhiều hay quá ít đều sẽ khiến cây chết. Đối với kim liên thì năng lượng chính là “nước”.
“Thì ra là thế.” Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy hy vọng, tiếp tục duy trì khai diệp.
Sinh cơ bốc lên, lại thêm Kim Diễm thiêu đốt khiến nó trông lượn lờ như khói bếp, làn khói bay ra khỏi cửa sổ, dung nhập vào bầu trời.
Phi cầm bắt đầu xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mấy chục con phi cầm đang kéo nhau bay về phía ngọn sơn phong, đáng tiếc đều bị đại trận Vân Sơn ngăn lại.
“Có động tĩnh rồi.” Vu Chính Hải bay về phía chân trời phía đông. “Sư phụ có thể sẽ dẫn hung thú tới, đệ cẩn thận.”
“Được.” Ngu Thượng Nhung gật đầu rồi bay về phía chân trời phía tây.
Hung thú kéo tới càng lúc càng nhiều, Ngu Thượng Nhung truyền âm nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, đề phòng cự thú xuất hiện.”
“Đừng lo quá, có sư phụ ở đây, cho dù cự thú thập diệp đến cũng không phải là đối thủ của người.” Vu Chính Hải đáp.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng sư phụ đã là thập diệp khai Mệnh Cách. Từ Diệp Chân đến Trần Thiên Đô, Trần Bắc Chinh, Tư Không Bắc Thần… có ai không phải là bại tướng dưới tay người?
Dưới sân viện, Tiểu Diên Nhi cảm giác được sinh mệnh khí tức cực kỳ nồng đậm, bèn kéo Hải Loa nói: “Mau mau, tiểu sư muội, mau ngồi xuống đả toạ tu hành.”
“Vâng.”
Hai người lăng không xếp bằng ngoài cửa viện, hưởng thụ lợi ích ngoài định mức do sư phụ ban phát.
Suy đoán của Lục Châu đã được nghiệm chứng. Khai thập diệp quả thật không cần phải thúc giục, thuận theo tự nhiên mới là chân lý, điều kiện cần duy nhất chính là tu vi phải đạt tới đỉnh phong đại viên mãn.
Lần đó Diệp Chân có thể tuỳ thời tiến vào trạng thái khai diệp trong lúc đang chiến đấu hẳn là đã nắm giữ một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó. Giết hắn thật đáng tiếc, lẽ ra nên giam lại bức cung mới phải.
Nửa canh giờ lại trôi qua, hung thú phi cầm trên bầu trời càng lúc càng nhiều.
Trong chủ điện, Nhiếp Thanh Vân và hoàng đế Lý Vân Tranh đang trò chuyện vui vẻ thì một đệ tử chạy vào bẩm báo:
“Tông chủ, bên chỗ Lục tiền bối có động tĩnh rất lớn.”
“Động tĩnh?” Hắn từng hạ lệnh nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì không được quấy nhiễu Lục tiền bối.
“Có hung thú!”
Nhiếp Thanh Vân đứng bật dậy, xoay người nói với Lý Vân Tranh: “Bệ hạ, ta phải đi xem sao.”
“Ta đi cùng ngươi.” Lý Vân Tranh rất lâu rồi mới được rời khỏi hoàng cung nên cực kỳ tò mò với mọi chuyện xảy ra bên ngoài, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Được, bệ hạ cẩn thận.”
Nhiếp Thanh Vân vung tay lên, mang theo Lý Vân Tranh bay về phía Vân Sơn đài. Vân Sơn đài có tầm nhìn cực tốt, có thể quan sát được toàn bộ mười hai ngọn sơn phong.
Lúc này, năm vị trưởng lão Vân Sơn cũng bay tới. “Tông chủ, xảy ra chuyện gì thế?”
Nhiếp Thanh Vân nói: “Các ngươi qua đó hiệp trợ Lục tiền bối.”
“Vâng.” Năm vị trưởng lão đạp không bay đi.
Lý Vân Tranh vội hỏi: “Sư công ta xảy ra chuyện sao?”
“Bệ hạ đừng gấp, ta chỉ phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi. Thông thường Vân Sơn rất ít khi xuất hiện hung thú, chỉ khi có cửu diệp xuất hiện hung thú mới kéo đến. Chỉ là lần này…” Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân phức tạp nhìn về phía ngọn núi. “Hình như Lục tiền bối đang khai diệp.”
“Khai diệp? Sư công muốn khai thập nhất diệp sao?” Lý Vân Tranh gãi đầu.
Nhiếp Thanh Vân cười ha hả: “Từ khí tức ba động thì đây hẳn là khai thập diệp. Nhưng việc này không hợp với lẽ thường. Nhất diệp đến bát diệp có thể khai diệp nhiều lần để vững chắc cảnh giới, nhưng từ cửu diệp trở đi thì phương pháp này không dùng được nữa. Lục tiền bối làm sao làm được?”
Lý Vân Tranh cũng cười: “Ngay cả thập diệp như ngươi cũng không biết thì ta làm sao mà biết được.”
Lúc này, từ phía chân trời đằng xa đột nhiên xuất hiện một đám mây đen khổng lồ đang cuốn tới. Lý Vân Tranh vốn đọc nhiều thi thư, đã thuộc lòng các loại hung thú, lập tức chỉ tay nói: “Là Ngung.”
“Ngung?” Nhiếp Thanh Vân nhíu mày. “Mời bệ hạ quay về, nơi này không an toàn.”
Không đợi Lý Vân Tranh cự tuyệt, Nhiếp Thanh Vân lập tức tóm lấy hắn bay về phía ngọn sơn phong thứ tư. Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông tiến lên nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận