Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 442

Thẩm Lương Thọ giật nảy mình đưa mắt nhìn xung quanh, doanh địa lúc này đã trống rỗng, bèn lập tức hô lên: “Chờ ta với!”
Trước mắt hắn chỉ có thể đi theo lão tiên sinh mới mong được an toàn.
Không bao lâu sau, ba người đã đến dưới chân tường thành.
Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới biết tường thành của nhân loại cao đến mức nào. Ngẩng đầu nhìn lên không thấy đỉnh.
Nếu không nhờ những cao thủ kia mang theo pháp thân phi hành trên không trung thì đám người đứng trong toà thành sẽ không cách nào quan sát được cuộc chiến.
“Lão tiên sinh, ta, ta.. còn ta nữa nha…” Thẩm Lương Thọ vội kêu lớn.
Lục Châu tiện tay vung lên, ba người bay lên tường thành.
Phanh phanh phanh!
Vù vù!
Âm thanh chiến đấu vang vọng bên tai.
Ba người vừa đặt chân đứng trên tường thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Một toà pháp thân cao bốn, năm trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang đại chiến với đám người dị tộc trên một mảnh đất bỏ hoang ngoài thành.
Đại thủ toạ Chu Tước Điện Dương Viêm bành trướng pháp thân, đánh bay mười mấy tên Nhu Lợi. Đám người Nhu Lợi bay ngược ra ngoài, miệng phun tiên huyết.
Dù vậy bên dưới vẫn còn rất nhiều người Nhu Lợi và Lâu Lan đang chực chờ.
Người Lâu Lan đứng phía xa không ngừng phóng thích vu thuật, từng đạo năng lượng màu tím kết hợp nhuần nhuyễn với người Nhu Lợi khiến tình hình chiến đấu ngày càng loạn.
Chẳng ai chú ý đến ba người Lục Châu.
Ba người đứng ở một góc tường thành, xung quanh chẳng có ai, lặng lẽ quan sát cuộc chiến trước mặt.
Thẩm Lương Thọ nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ngay cả Dương Viêm, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo đã lợi hại như thế thì những vị hộ pháp còn lại rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Ngươi cũng biết về U Minh Giáo?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ hình như đã quên hắn từng ăn một tiễn của vị lão nhân trước mắt, mỉm cười nói: “Giáo chủ U Minh Giáo là đại đệ tử Ma Thiên Các, mọi người đều biết chuyện này.”
Lúc này, Lục Châu chú ý thấy đám người Nhu Lợi bị đánh bay ra ngoài lại lần nữa bò dậy, lao tới vây công Dương Viêm.
“Người Nhu Lợi có thân pháp nhanh nhẹn, không tu hành theo các phương pháp của Nho gia Đạo gia mà tin tưởng và thờ phục sói hoang. Bọn họ không hành động đơn độc, pháp thân cũng đều là dạng sói, khả năng tự chữa trị và chịu đòn rất mạnh.” Thẩm Lương Thọ nói. “Có điều, man di thì vẫn là man di, Đại Viêm có thể uy hiếp được mười hai nước chư hầu không phải không có lý do.”
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi có vẻ rất có lòng tin với Đại Viêm?”
“Hầy… ta có lòng tin với Vĩnh Thọ hoàng đế. Còn Vĩnh Thanh thì… không nói tới thì hơn.”
“Người đứng đầu Bạch Bảng mà cũng có lời không dám nói sao?”
“Lão tiên sinh, xếp hạng trên Bạch Bảng Hắc Bảng đâu phải dựa vào tu vi.” Thẩm Lương Thọ bất đắc dĩ nói.
Người đứng đầu Bạch Bảng chẳng qua cũng chỉ có tu vi ngũ diệp, trong Hắc Bảng cũng có mấy kẻ tu vi kém cỏi.
Ông !
Một đám người Nhu Lợi đằng không bay lên, dưới mặt đất xuất hiện một toà pháp thân đặc thù.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía một toà pháp thân hình sói hoang cực lớn đứng dưới đất.
“Pháp thân lang vương, từ hình thể này có thể đoán được hẳn là pháp thân lang vương lục diệp.” Thẩm Lương Thọ kinh hãi nói.
Lúc này, pháp thân lang vương bay lên không trung, chân đạp kim liên lục diệp đang xoay tròn và nở rộ.
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Tại sao pháp thân của bọn họ không phải là hình người? Thật kỳ quái… vậy mà cũng có kim liên kìa!”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Con đường tu hành phải dựa vào công pháp và khẩu quyết tiền nhân để lại. Trong khẩu quyết ẩn chứa tư tưởng tu hành của các môn phái. Tư tưởng chủ đạo tinh thần ý chí, chẳng hạn như, vi sư muốn cương khí là đao thì nó chính là đao…”
Tay phải khẽ nhấc, trên bàn tay Lục Châu ngưng tụ một tia đao cương.
“Muốn nó là kiếm thì nó chính là kiếm…”
Đao cương lập tức biến thành kiếm cương, sau đó không ngừng biến đổi thành các loại hình khác. Lục Châu nắm tay lại, cương khí biến mất.
“Pháp thân cũng vậy, chỉ là pháp thân đã định hình từ lúc ban đầu tu luyện, ở giai đoạn hậu kỳ rất khó thay đổi hình dạng pháp thân. Vào thời đại ba nhà Nho, Thích, Đạo khai sáng, con người bước vào kỳ nguyên tu hành hoàng kim… Từ đó đến nay đã ba vạn năm, tam đại học phái hình thành ba loại pháp thân. Người dị tộc tu hành công pháp Đại Viêm, bị tư tưởng của Đại Viêm ảnh hưởng sẽ gọi ra pháp thân hình người. Ngược lại dị tộc không bị ảnh hưởng sẽ thờ phục một loại chủng tộc khác, chẳng hạn như người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương nên gọi ra pháp thân hình sói.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
[Ting ! chỉ đạo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Thẩm Lương Thọ cũng chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Tiểu Diên Nhi tiếp tục hỏi: “Sư phụ, thật sự có cả vạn dị tộc sao?”
Lục Châu không hiểu nhiều về chuyện này nên không thể đáp rõ ràng. Nhưng không ngờ Thẩm Lương Thọ đứng bên cạnh lại cười nói:
“Trong điển tịch ghi chép lại, quả thật có hơn vạn loại dị tộc. Chỉ riêng người Đại Viêm trong Lương Châu Thành đã có mấy loại tiếng dân tộc khác nhau, nói chi cả vùng Nhung Tây và Nhung Bắc. Từ xưa tới nay chiến tranh chính là việc không ngừng dung hợp và chiếm đoạt, dần dần mới tạo thành thế cục như ngày hôm nay.”
“Có dị tộc nào lợi hại bằng Đại Viêm không?”
“Không có.” Thẩm Lương Thọ nói.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào Lang Vương trên không trung: “Tại sao pháp thân lang vương lại có kim liên? Bọn họ đâu có học trộm công pháp Đại Viêm nhỉ?”
“Chuyện này…” Thẩm Lương Thọ sửng sốt.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đáp lời thế nào.
“Sư phụ, tại sao vậy ạ?” Vấn đề của Tiểu Diên Nhi thật nhiều.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, may mà gương mặt già này da đủ dày, không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nói tới cũng kỳ quái, với ký ức phong phú của Cơ Thiên Đạo vây mà lại không tìm được lời giải thích hợp lý nào cho chuyện này.
Nếu phương pháp tu hành của ba nhà Nho Thích Đạo dùng tư tưởng để lèo lái tinh thần ý chí, ý chí quyết định pháp thân… Vậy đám người dị tộc không hiểu được tư tưởng này, tại sao vẫn xuất hiện kim liên dưới trướng?
Ai đến giải thích giùm với?
Lục Châu vuốt râu nói: “Đại khái là… về bản chất đều giống nhau, như người và vật đều cần phải ăn vậy.”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu. Đương nhiên nàng nghe không hiểu.
Lúc này, pháp thân lang vương lục diệp nhào về phía pháp thân của Dương Viêm.
Oanh!
Cương khí giao thoa tung bay đầy trời, cuồng phong tàn phá khắp nơi. Phàm là những người đứng gần đó đều bị cương phong cuốn lên…
“Dương hộ pháp, ta đến giúp ngài!”
Vu Hồng điều khiển pháp thân tứ diệp lao tới. Cục diện lập tức biến thành hai đánh một.
Cao thủ Nhu Lợi càng đánh càng hăng, sau lưng hắn có mấy trăm người Lâu Lan đang không ngừng gia trì vu thuật.
“Thật đáng ghét!” Tiểu Diên Nhi vừa nhìn thấy vu thuật đã bực bội giậm chân, hận không thể lao xuống giết sạch bọn họ.
Lục Châu nói: “Tu hành giả vu thuật cấp thấp mà thôi, không cần lo lắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận