Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1477

Trong số đám toạ kỵ, chỉ có Bạch Trạch là vừa lòng hắn nhất, đồng thời cũng có năng lực trợ giúp tốt nhất. Nay Thái Huyền chi lực thăng cấp thành lực lượng Thiên Tướng, Thú Chi Tinh Hoa cho nó ăn sẽ tạo thành lợi ích lớn nhất.
“Ăn đi.” Lục Châu vung tay, Thú Chi Tinh Hoa bay vào miệng Bạch Trạch.
Bạch Trạch nuốt ực vào trong bụng, hai mắt toả sáng nhìn chủ nhân như đang nói, ‘còn không’?
Lục Châu nhíu mày mắng: “Thú Chi Tinh Hoa là vật trân quý như vậy, sao có thể có nhiều cho ngươi ăn?”
Bạch Trạch bất đắc dĩ, đành nằm xuống đất, cái bụng nó nhô lên xẹp xuống liên tục, bộc phát ra một cỗ khí lãng nóng rực.
Lục Châu không để ý đến nó mà tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Cho đến sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt, phát hiện thân thể Bạch Trạch đã lớn hơn trước gấp đôi.
Trông nó rất phấn chấn tươi tỉnh, đứng trước mặt Lục Châu không ngừng gật gật đầu, tựa như đang tạ ơn chủ nhân.
Lục Châu vốn định kiểm tra năng lực của nó, nhưng nghĩ đến việc sau khi phóng thích năng lượng nó sẽ phải nghỉ ngơi khá lâu, bèn cho nó rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Cùng lúc đó.
Tại thanh liên giới, Bắc Vực Sơn, trong đạo trường của Tần chân nhân.
Hai vị trưởng lão xuất hiện dưới chân núi, khom người hành lễ: “Bái kiến chân nhân.”
Trên đỉnh núi truyền xuống hồi âm: “Có việc gì?”
“Bẩm chân nhân, đại sự không ổn. Mạch Thương… chết rồi.”
Trưởng lão nói xong câu này, đầu cúi thật thấp, chờ đợi chân nhân nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy gì, hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
“Hung thủ?”
“Tạm thời còn chưa rõ ràng, trừ Mạch Thương còn có hai tên quỷ bộc cũng bị giết chết. Thi thể Mạch Thương đang ở bên ngoài, chỉ là người tự do Tần Nại Hà không chết, hắn đã mất tích.” Trưởng lão nói.
“Hậu táng Mạch Thương. Không tiếc giá nào, tìm cho ra hung thủ.” Tần chân nhân nói.
“Vâng.” Hai vị trưởng lão đồng thanh đáp. Nhưng hai người không hề rời đi.
“Chân nhân… chuyện trong bí ẩn chi địa…”
“Hai người các ngươi phụ trách điều tra việc này, bản toạ sẽ tự mình đến bí ẩn chi địa một chuyến.” Tần Nhân Việt nói.
“Vâng.” Hai người khom người rời đi.
Không bao lâu sau, từ bốn phương tám hướng có mấy chục tu hành giả mặc thanh y bay tới, số lượng không nhiều, vừa đủ bốn mươi chín người, sóng vai lăng không bên cạnh đỉnh núi.
“Các ngươi đi theo bản toạ đến bí ẩn chi địa.”
“Vâng.”
Bốn mươi chín người thân ảnh chợt loé, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Chính tại Nhạn Nam Thiên. Không đến nửa canh giờ đã có mấy chục tu hành giả tập hợp, rời khỏi Nhạn Nam Thiên tiến vào bí ẩn chi địa.
Ba ngày sau.
Lục Châu không tiếp tục tu luyện.
Thời tiết càng lúc càng ác liệt, ban ngày còn đỡ, đến ban đêm trông chẳng khác gì đang ở bên trong bí ẩn chi địa. Phi cầm tẩu thú di cư rất nhiều, dân chúng và tu hành giả nhỏ yếu gần như đóng chặt cửa không dám ra đường.
Lục Châu nghĩ tới Đoan Mộc Sinh, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư.
Năng lực quan sát của lực lượng Thiên Tướng quả nhiên mạnh hơn thiên địa chi lực nhiều.
Trong bí ẩn chi địa, Đoan Mộc Sinh đang cầm thương tập luyện, trên hai tay có tử long khi ẩn khi hiện.
Oanh!
Lục Ngô từ trên trời giáng xuống, há miệng ra, một viên Mệnh Cách Chi Tâm to bằng nắm tay bay tới trước mặt Đoan Mộc Sinh.
“Tiếp tục.” Lục Ngô nói.
“Lục Ngô, ta thừa nhận bản lĩnh đánh giết Mệnh Cách thú của ngươi rất cao. Nhưng làm như thế có phải là quá nhiều rồi không? Ta chỉ mới cửu diệp.”
Mới… cửu diệp.
Lục Ngô nói: “Ngươi đã không còn là cửu diệp. Tinh khi của bản hoàng giúp thực lực ngươi bạo tăng. Ngươi cứ việc hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, có thể trực tiếp khai thập diệp, thậm chí là thập nhất diệp.”
“Không phải nhờ hạt giống Thái Hư và lực lượng suy bại sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Cũng quan trọng… nhưng nếu không có tinh khí của bản hoàng, ngươi đã tử vong.”
“Làm sao ngươi biết cách khai thập nhất diệp?”
“Trước khi chia tay, thất sư đệ của ngươi đã nói ta biết.”
“Hiểu rồi.”
Đoan Mộc Sinh cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm, gọi ra pháp thân, bắt đầu quá trình hấp thụ.
Lục Ngô hài lòng gật đầu.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, hung thú kết thành từng đội khổng lồ bay trong tầng mây, phi hành về cùng một phương hướng.
Lục Châu nhíu mày. Không ngờ trong bí ẩn chi địa còn bị ảnh hưởng nhiều hơn. Mê vụ đều đã biến thành hắc vụ, khắp nơi đều có phi cầm tẩu thú chạy trối chết.
Một số hung thú cả gan xông vào lãnh địa của Lục Ngô, bị nó hét lên một tiếng, vội vã bỏ chạy tứ tán.
Lục Ngô nói: “Rời khỏi chỗ này.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh phối hợp ăn ý, nhảy lên lưng Lục Ngô. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ di chuyển.
Lục Ngô nhảy vọt vào trong mây đen.
“Có người đến?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Lục Ngô nhìn về phương bắc, đáp: “Có thú hoàng xuất hiện.”
Lúc này, Lục Châu cũng nhìn về phía chân trời phía bắc. Trong hắc vụ, một đoàn hồng quang hiện thế tựa như mặt trời, toả thành một dải cầu vồng màu đỏ sáng rực rỡ.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Bí ẩn chi địa ngập tràn hỗn loạn và kỳ ngộ… Đám người thanh liên giới chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tứ đại chân nhân rất có thể cũng sẽ đến đó.
Dải hồng quang kia lại loé lên trong đầu Lục Châu…
“Là thú hoàng mới tấn thăng?”
Hắn không do dự đứng lên, thản nhiên gọi: “Người đâu.”
Không bao lâu sau, một đại nội cao thủ xuất hiện bên ngoài đại điện. “Xin tiền bối phân phó.”
“Gọi Tư Vô Nhai đến.”
“Vâng!”
Tư Vô Nhai nhận được mệnh lệnh, cấp tốc chạy đến Dưỡng Sinh điện, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, bí ẩn chi địa tuy hỗn loạn nhưng tràn ngập kỳ ngộ, vi sư muốn đến đó một chuyến.”
Tư Vô Nhai không hề bất ngờ đáp:
“Trước đó đám người Tôn Mộc cũng có suy nghĩ này, đồ nhi không tiện ngăn cản bọn hắn.”
“Rời khỏi Ma Thiên Các đều xem là phản bội.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi lỡ lời.”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động. Hắn nghe ra được sư phụ rất chú trọng đến hai chữ “phản bội”. Trong Ma Thiên Các, tội này gần như không được tha thứ.
Mặt khác, năm huynh đệ Tôn Mộc dám rời đi cũng chứng minh trong mắt bọn hắn, Ma Thiên Các không đáng nhắc tới, thậm chí ngay cả một viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng có giá trị hơn. Nói bọn hắn phản bội là còn nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận