Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 798

Non sông nước biếc, đại thụ chọc trời, ánh nắng chói chang… phong cảnh thiên nhiên và khí trời quang đãng khiến tinh thần Vu Chính Hải thư sướng vô cùng.
Hắn lăng không quan sát tứ phía. “Nơi này chính là hồng liên địa giới?”
Sau khoảnh khắc hưng phấn và kinh ngạc, Vu Chính Hải dần dần bình tĩnh lại, nguyên khí rung động truyền vào vỏ kiếm. Phù văn màu đỏ xuất hiện phản ứng cộng hưởng.
“Quả nhiên là nơi này.”
Vu Chính Hải thở phào một hơi. Nếu không phải vì sợ thu hút hung thú cao giai tới thì Vu Chính Hải đã thi triển mấy chiêu Đại Huyền Thiên Chương để phát tiết cảm xúc dồn nén trong không gian hắc ám rồi.
Vu Chính Hải không khỏi cảm thấy gấp gáp. Với tính tình của nhị sư đệ thì chắc chắn sẽ không cam chịu cúi đầu trước người khác, dù có là bát diệp thì hắn cũng phải chịu không ít cực khổ.
Vu Chính Hải vừa phi hành được trăm thước thì bên trái chợt truyền đến một giọng nói:
“Kẻ nào dám bước chân vào cấm địa của Phi Tinh Trai?”
Một nam một nữ từ xa bay tới. Vu Chính Hải dừng lại nhìn sang.
Là một kẻ ngoại lai, Vu Chính Hải rất cảnh giác trước người nơi đây, đồng thời trong lòng đưa ra phán đoán, Phi Tinh Trai hẳn là một môn phái ở hồng liên địa giới, chỉ là không biết môn phái này mạnh cỡ nào.
“Hai vị là…?”
“Phi Tinh Trai, Trương Quả.”
“Phi Tinh Trai, Nhạc Lộ Bình.”
Hai người cố ý gằn mạnh ba tiếng Phi Tinh Trai.
Người tung hoành nhiều năm như Vu Chính Hải sao có thể không nghe ra ý tứ của đối phương. Hắn thuận miệng đáp: “Ta chỉ trùng hợp đi ngang đây, không cố ý xâm nhập.”
Trương Quả nói: “Đi ngang qua? Ngươi đúng là biết lựa chỗ. Khu vực mấy chục dặm gần Hắc Thuỷ Huyền Động đều nằm trong phạm vi công kích của loan điểu. Khi loan điểu còn sống sao không thấy các ngươi đi ngang qua? Sau khi Phi Tinh Trai đánh hạ loan điểu rồi thì các ngươi lại đến! Ngoại trừ Thiên Vũ Viện, những người khác đều không được đến gần, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ này?”
Vu Chính Hải không muốn gây chuyện. Tư Vô Nhai từng dặn dò hắn hành sự phải khiêm tốn, dù sao trong hồng liên địa giới cũng có nhiều cao thủ cường đại.
“Người không biết không có tội. Xin hai vị hãy khoan dung độ lượng bỏ qua cho ta.” Vu Chính Hải đáp.
“Phi Tinh Trai luôn làm việc theo quy củ. Chuyện liên quan đến Hắc Thuỷ Huyền Động đều là chuyện quan trọng, chẳng cần biết ngươi là ai, mời đi theo chúng ta một chuyến.” Trương Quả nhìn Vu Chính Hải chằm chằm không chớp mắt.
“Hắc Thuỷ Huyền Động?” Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía cửa hang khổng lồ cách đó không xa, bên trong vẫn là một mảnh đen kịt.
Xem ra người của hồng liên địa giới đã sớm nghiên cứu Hắc Thuỷ Huyền Động.
Nhạc Lộ Bình nói: “Mời đi.”
Chuyện liên quan đến Hắc Thuỷ Huyền Động đều là cơ mật, đương nhiên không cho phép truyền ra ngoài.
“Ta còn có việc, thứ cho không thể đi cùng.” Vu Chính Hải xoay người muốn rời đi.
Ông ông!
Hai người của Phi Tinh Trai lập tức gọi ra pháp thân ngăn cản Vu Chính Hải. Pháp thân màu đỏ và toà hồng liên màu đỏ khiến Vu Chính Hải khẽ sửng sốt.
Hắn không kinh ngạc vì thực lực đối thủ mà đang tán thưởng sự tồn tại của hồng liên, đồng thời trong lòng cũng xác định chắc chắn nơi này chính là hồng liên địa giới.
Trong mắt Nhạc Lộ Bình và Trương Quả thì thái độ của Vu Chính Hải chính là sợ hãi, hai người lập tức lộ vẻ đắc ý.
Vu Chính Hải nhìn hai người, vẫn cố gắng làm việc khiêm tốn như lời Tư Vô Nhai dặn: “Hai tên nhị diệp nho nhỏ vì sao lại càn rỡ như vậy?”
“Nếu là trước kia ta sẽ không phí thời gian nói lời thừa với các ngươi. Nhưng hôm nay tâm tình ta không tệ, tha cho các ngươi một con đường sống, mau chạy trốn đi thôi.” Vu Chính Hải thành thật nói.
Trương Quả và Nhạc Lộ Bình đều không nói nên lời.
Con người chính là như thế, không đến chân tường sẽ không quay đầu lại. Trên đời này nào có ai dám đối địch với Phi Tinh Trai? Huống chi bọn hắn còn chịu trách nhiệm thủ hộ Hắc Thuỷ Huyền Động.
“Bắt hắn lại!” Nhạc Lộ không nói nhảm nữa. Hai người lập tức mang theo pháp thân nhào về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay nâng đao. Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang!
Đao cương lóng lánh kim quang đầy trời rơi xuống. Trương Quả và Nhạc Lộ Bình mở to mắt, giọng nói run rẩy: “Vũ khí hoang cấp!”
Nhạc Lộ Bình thất thanh la lên: “Đao cương màu vàng kim?! Hắn là dị tộc đến từ trong động!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đao cương chỉ trong chớp mắt đã đánh nát hai toà pháp thân màu đỏ, hai người hoàn toàn không có lực hoàn thủ, lập tức mất mạng.
Bích Ngọc Đao bay về tay, Vu Chính Hải mỉm cười nói: “Dị tộc? Trong mắt ta các ngươi cũng là dị tộc. Quá yếu.”
Vu Chính Hải cất kỹ Bích Ngọc Đao rồi lấy vỏ kiếm ra, thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất không còn bóng dáng.
Trời chạng vạng tối, trong Phi Tinh Trai.
Mạnh trưởng lão đang xử lý chính sự, một tên thuộc hạ đột nhiên chạy vào bẩm báo:
“Mạnh trưởng lão, Trương Quả và Nhạc Lộ Bình canh giữ khu vực gần Hắc Thuỷ Huyền Động đã chết!”
Mạnh trưởng lão nhướng mày, dừng lại động tác.
Từ khi Phi Tinh Trai đánh giết loan điểu đến nay đã tổn thất sáu Nguyên Thần cảnh.
“Có biết bị ai giết chết không?” Mạnh trưởng lão hỏi.
“Không phải là kẻ lần trước, vết thương trên người bọn họ vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, kẻ ra tay không hề hạ thủ lưu tình. Không có vết tích đánh nhau, hình như bị… miểu sát bằng một chiêu. Đối thủ hẳn là một đao khách.”
“Đao khách?”
“Người của Thiên Vũ Viện đã đến đó kiểm tra hiện trường. Bọn hắn suy đoán có ba loại khả năng.”
“Nói.”
“Khả năng thứ nhất là do địch nhân của Phi Tinh Trai cố ý làm ra. Khả năng thứ hai, đao cương và kiếm cương đều giết người bằng một chiêu, có thể do một người tinh thông cả kiếm pháp và đao pháp gây ra. Khả năng thứ ba…” Tên đệ tử kia ngập ngừng một lát rồi nói. “Có thể là cường giả đến từ dị vực!”
Mạnh Trường Đông biến sắc. “Ta đã nói từ sớm phải ngăn chặn Hắc Thuỷ Huyền Động lại nhưng Thiên Vũ Viện không nghe, cứ chấp mê bất ngộ. Nếu thật sự có cường giả từ dị vực tới, e rằng đó sẽ là tai hoạ ngập đầu cho hồng liên địa giới! Chúng ta đã quá mệt mỏi vì phải chiến đấu với hung thú rồi, làm sao có thể chống cự được cường địch?”
“Nhưng mà… Thiên Vũ Viện đã phái ra năm người dùng khí cụ vận chuyển đi đến dị vực. Diệp trưởng lão nói chúng ta chỉ có thể phối hợp với bọn hắn.” Tên đệ tử lầm bầm.
“Diệp Chân là vì việc này nên mới đi đánh loan điểu?” Mạnh Trường Đông cảm thấy đám người này đều điên mất rồi.
“Nhưng mà… người của Thiên Vũ Viện lại không cho là vậy. Bọn hắn nói đến Bỉ Ngạn mới có thể tìm được bí mật về đại nạn của thập diệp, thậm chí là bí mật về thiên địa ràng buộc, từ đó giải quyết vấn đề của hồng liên giới để hung thú không quấy rầy chúng ta nữa.”
“Ngu xuẩn!” Mạnh Trường Đông vung tay áo mắng một câu rồi không nói gì về việc này nữa. Chuyện đã đến nước này ta còn có thể làm gì?
Mắng xong, Mạnh Trường Đông lại nói: “Ta không cho rằng cao thủ này đến từ dị vực. Tiếp tục điều tra, chú ý đến đám người Thiên Liễu Quan… đối thủ càng không có khả năng thì lại càng đáng ngờ.”
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận