Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1174

Ánh mắt Nam Cung Ngọc Thiên rũ xuống, tỉ mỉ đánh giá Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sau đó nói:
“Vũ Quảng Bình chết là tốt. Ta coi như các ngươi nói thật, nhưng các ngươi vẫn phải chết. Kẻ huỷ đi trận kỳ tất phải chết không thể nghi ngờ. Hôm nay dù là Tháp chủ Hắc Tháp tới cũng không cứu được các ngươi.”
Gào. Tiếng kêu của Huyền Điểu vang vọng trên không trung.
Nam Cung Ngọc Thiên thản nhiên nói: “Nhưng với tu vi của các ngươi thì làm sao giết chết Điền Minh?”
Hắn cảm giác một chút, phát hiện khí tức của hai người không có gì kỳ lạ.
“Ngươi muốn biết không?” Vu Chính Hải nói, “Ngươi xuống đây, ta nói cho ngươi biết.”
Nam Cung Ngọc Thiên mỉm cười: “Trận kỳ nho nhỏ này không làm gì được ta đâu. Ta có thể đóng lại trận pháp bất cứ lúc nào.”
“Nói đi… Nói xong thì lên đường.” Nam Cung Ngọc Thiên khoát tay.
Vù!
Lời còn chưa dứt, từ phía bắc đột nhiên truyền tới âm thanh phi hành xé gió.
“Nam Cung Ngọc Thiên?”
Nơi xa có năm thân ảnh mặc hắc bào lưu lại từng đạo tàn ảnh trên không trung, chẳng mấy chốc đã đến phía trên tam giác trận kỳ.
Nam Cung Ngọc Thiên quan sát mấy người này, nhíu mày nói: “Hắc Ngô Vệ?”
“Nam Cung Ngọc Thiên, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn có mắt như mù hệt như lúc trước.” Tu hành giả mặc hắc bào cầm đầu mỉm cười nói.
“Ngươi là…?”
“Bản toạ vẫn nhớ kỹ ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhướng mày, thoáng kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười đáp:
“Thì ra là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp. Tiêu tháp chủ, nghe nói ngươi đã bị giết chết trong Hắc Thuỷ Huyền Động, không ngờ vẫn còn sống.”
Hắn nhìn lướt qua mấy người đứng phía sau Tiêu Vân Hoà, cười ha hả nói: “Định đông sơn tái khởi hả?”
“Việc này không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.” Tiêu Vân Hoà đáp.
Nam Cung Ngọc Thiên cười nói: “Đương nhiên ta phải hao tâm tổn trí rồi, Bạch Tháp chúng ta thích nhất là nhìn thấy Hắc Tháp các ngươi nội đấu. Nếu ngươi nguyện ý, Bạch Tháp có thể nâng đỡ ngươi. Thế lực của ngươi đơn bạc như vậy làm sao đối kháng nổi với Hắc Tháp?”
“Làm càn.” Giọng Tiêu Vân Hoà trầm xuống, hiển lộ khí thế bức người. “Khi bản toạ chỉ điểm giang sơn thì ngươi còn chưa ra đời đâu.”
Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả thành tiếng:
“Tiêu tháp chủ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã bị huỷ Mệnh Cách, sớm không còn là vị Tháp chủ quát tháo phong vân, một tay che trời như xưa. Bây giờ đứng trước mặt ta còn ra vẻ cái gì? Cho là ta sẽ sợ ngươi hả?”
Vu Triều đứng phía sau Tiêu Vân Hoà, thương thế đã điều dưỡng khỏi hẳn, hừ lạnh một tiếng:
“Làm sao ngươi biết Mệnh Cách của Tháp chủ có khôi phục hay chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Ngọc Thiên lập tức trở nên ngưng trọng, theo bản năng khống chế Huyền Điểu bay ra xa mấy mét.
Nói cho cùng vẫn là nắm đấm lớn mới có tiếng nói.
Tiêu Vân Hoà nói: “Ta tới nơi này không phải để gây hấn với ngươi, cũng không định kết thù với Bạch Tháp.”
“Vậy ngươi có mục đích gì?”
“Ta chỉ muốn nói, hai người này không thể giết.” Tiêu Vân Hoà nói.
Vu Chính Hải đứng trong trận kỳ, cất tiếng chào hỏi: “Thì ra là Tiêu tháp chủ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.”
Tiêu Vân Hoà đáp: “Ta nhớ các ngươi chỉ có tu vi thập diệp, vì sao lại chạy tới nơi này, không muốn sống nữa sao? Nếu không phải ta xong việc trở về kịp lúc thì hôm nay e là không ai cứu được các ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên không ngờ bọn hắn có quen biết, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
“Tiêu tháp chủ, chỉ e là ngươi không bảo vệ được bọn hắn. Hai người này giết Bạch Ngô Vệ Điền Minh, lại lãng phí lực lượng của tam giác trận kỳ. Nếu không giết bọn hắn thì Bạch Tháp làm sao còn mặt mũi? Hơn nữa hai người kia có đáng để ngươi bảo vệ như vậy không?” Nam Cung Ngọc Thiên hỏi.
“Không.” Tiêu Vân Hoà đáp, “Không phải ta muốn bảo vệ bọn hắn, mà là ngươi nên bảo vệ bọn hắn.”
“Hả?” Nam Cung Ngọc Thiên nghi hoặc chẳng hiểu ra sao.
“Ngươi muốn giết bọn hắn cũng được thôi… nhưng nên chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị người truy sát.” Vu Triều nói.
“Truy sát? Ha ha ha… Thật là thú vị, lần đầu tiên ta nghe được có người dám truy sát Bạch Tháp ta!” Nam Cung Ngọc Thiên nói, “Tiêu Vân Hoà ngươi còn không dám làm vậy, bọn hắn dám mới là lạ!”
“Tu vi của bọn hắn đúng là không ra gì, nhưng ta đang nói sư phụ của bọn hắn.” Tiêu Vân Hoà thản nhiên trả lời.
“Sư phụ?”
Nam Cung Ngọc Thiên chợt nhớ tới vừa nãy nam tử đeo đao bên hông cũng khoác lác với hắn câu này.
“Ta đã nhắc nhở ngươi… Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn động thủ thì xin mời.”
Tiêu Vân Hoà đứng chắp tay sau lưng, không đoái hoài gì tới đám người nữa.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Ngọc Thiên tắt ngấm. Hắn nhìn về phía Tiêu Vân Hoà, sau đó nhìn sang Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ung dung trấn định.
Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ không thèm tin. Nhưng đây là Tiêu Vân Hoà, không thể không phòng.
Nam Cung Ngọc Thiên quay đầu nói với Vu Chính Hải:
“Gọi sư phụ ngươi tới đây. Ta có thể tha cho các ngươi nhưng Bạch Ngô Vệ không thể chết vô ích. Chuyện này nếu không bàn giao rõ ràng thì Tiêu tháp chủ có nói gì cũng vô ích.”
Hắn lựa chọn nhượng bộ một bước.
Một mặt là đề phòng Tiêu Vân Hoà, một mặt là phòng ngừa vạn nhất.
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Chỉ sợ ngươi không có tư cách gặp mặt gia sư.”
Tiêu Vân Hoà câm nín.
Khụ khụ…
Tiêu Vân Hoà ho khan một tiếng, khẽ nói: “Tiểu huynh đệ, chuyện này nên thận trọng thì tốt hơn. Suy cho cùng Nam Cung Ngọc Thiên cũng là Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp.”
Ý là, ngươi nên gọi tôn sư tới đi.
Tiêu Vân Hoà cho rằng sư phụ của bọn hắn không ở quá xa.
“Thẩm Phán Giả Bạch Tháp thì sao?” Vu Chính Hải nói.
“Hắn không giống với người khác.” Tiêu Vân Hoà tận lực nhắc nhở.
Lúc này Ngu Thượng Nhung bỗng mở miệng nói: “Gia sư bận rộn, không có thời gian đi xử lý mấy việc vặt vãnh này. Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
“Xem như ngươi thức thời.” Nam Cung Ngọc Thiên cười ra tiếng, “Thứ nhất, phải xin lỗi. Thứ hai, hai người các ngươi phải theo ta về Bạch Tháp một chuyến. Thứ ba…”
Hắn sờ sờ cằm, “Điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ nói cho các ngươi biết.”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Chỉ mong khi ngươi gặp được gia sư, còn đủ dũng khí để cuồng vọng!”
Hai ngón tay Ngu Thượng Nhung kẹp lấy phủ chỉ, kim sắc phù chỉ lập tức bốc cháy ngùn ngụt.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà biết khó có thể đưa hai người rời đi, nhưng bảo hộ hai người một bữa nửa khắc thì không thành vấn đề, bèn cười nói: “Ta cùng chờ với hai vị tiểu hữu.”
Nam Cung Ngọc Thiên không khỏi cười nhạo: “Không ngờ đường đường là Tháp chủ Hắc Tháp tiền nhiệm lại luân lạc tới tình trạng này.”
Tiêu Vân Hoà cũng cười đáp: “Người trẻ tuổi muốn trưởng thành luôn phải trả giá đắt. Cẩn thận đại giới ngươi phải trả chính là tính mạng.”
“Mặc kệ ngươi nói gì, ta cũng không bị ảnh hưởng đâu.” Nam Cung Ngọc Thiên khinh thường nói.
Tiêu Vân Hoà lắc đầu, không nói gì thêm.
Cách Triệu Văn Quốc một mảnh rừng, trên bãi cỏ âm u.
Một vòng ánh sáng ông ông rung động, quang trụ cường đại xuất hiện rọi thẳng tới chân trời. Hai thân ảnh xuất hiện bên trong vòng ánh sáng.
“Các chủ, chúng ta đã đến hồng liên giới. Thật may mắn, nơi này cách Triệu Văn Quốc không xa.” Thẩm Tất rất hài lòng với năng lực khống chế phù văn thông đạo của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận