Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1610

Các ký hiệu toả kim quang nhảy nhót trong não hải, sắp xếp thành câu khẩu quyết hoàn chỉnh. Lục Châu bắt đầu mặc niệm khẩu quyết.
Lực lượng bên trong cổ tịch từ từ bành trướng, hoá thành từng điểm tinh quang xuyên toa trong vũ trụ tinh không, bay ra khỏi quyển sách rồi dung nhập vào cơ thể hắn.
Lục Châu tiếp tục mặc niệm suốt một đêm.
Sáng hôm sau, quyển cổ tịch hoá thành một cuốn thư tịch phổ thông.
Lục Châu mở to mắt, hít sâu một hơi.
“Thần thông Vô Lượng Thôi Diễn?”
Xem biến hoá của trời đất, thôi diễn ngàn vạn loại sự tình… Nói cách khác, khi thôi diễn đến cực hạn thì sẽ trở thành dự báo.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Lục Châu, còn cần phải nghiệm chứng vài lần mới được.
Thử xem.
Lục Châu nhìn xuống quyển cổ tịch, mặc niệm khẩu quyết thần thông. Tự phù lóng lánh kim quang bay ra đáp xuống quyển cổ tịch, nhưng không có chút phản ứng nào.
“Vật chết không thể thôi diễn?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Xem ra thần thông mới còn ở giai đoạn sơ cấp.
Lục Châu lại tiếp tục thôi diễn bản thân mình, vẫn không có phản ứng.
“Thử với đồ đệ xem sao.”
Thiên nhãn thần thông cũng chỉ sử dụng được đối với đồ đệ, chẳng lẽ năng lực thôi diễn cũng thế?
Lục Châu chọn đồ đệ nhỏ tuổi nhất: Hải Loa. Sau đó bắt đầu mặc niệm thần thông Thiên thư.
Lực lượng Thiên Tướng xuất hiện, bám vào hai mắt. Trước mặt quả nhiên xuất hiện hình ảnh của Hải Loa.
Hải Loa đang gảy Cửu Huyền Cầm, bốn phía u ám không ánh sáng tựa như đêm đen.
Hình ảnh chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất. Vừa rồi hắn điều động một phần mười lực lượng Thiên Tướng cũng đã tiêu hao sạch sẽ.
“Nhanh như vậy?” Lục Châu rất kinh ngạc.
Vốn cho rằng sau khi thăng cấp, lực lượng Thiên Tướng sẽ dùng được lâu hơn rất nhiều, ngay cả khi hắn sử dụng thiên nhãn thần thông cũng xem được rất lâu.
Lại lần nữa.
Lục Châu lại mặc niệm khẩu quyết, lần này hình ảnh có chút khác biệt.
Hải Loa ngồi giữa gian phòng, đang không ngừng gảy Cửu Huyền Cầm. Hình ảnh tua nhanh, tất cả đều là cảnh Hải Loa đánh đàn.
Lục Châu không thể không thu hồi thần thông.
Thôi diễn? Tên như ý nghĩa, đó là suy luận diễn biến, không phải dự báo. Nói cách khác tất cả hình ảnh vừa rồi đều là khả năng có thể xảy ra. Đúng là không có ý nghĩa, sáng uống nước, chiều đi tiểu, loại suy luận này không xem cũng được!
“Gân gà!”
Lục Châu vừa định thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Tướng, chợt nhớ nó đang bị làm lạnh, đành gọi Trấn Thọ Thung ra.
Hắn điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian của Trấn Thọ Thung lên gấp 20 lần, phạm vi bao trùm trong căn phòng này. Như vậy hắn chỉ cần tốn khoảng bốn canh giờ đã có thể khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Làm xong những việc này, Lục Châu quyết định rút thưởng một chút.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được câu nhận chi pháp Đảo Luyện Tử.].
Câu nhận chi pháp?
Trừ lão tứ ra, chẳng còn ai thích hợp với công pháp này hơn.
Lục Châu lấy giấy bút ghi chép lại nội dung câu nhận chi pháp, sau đó lệnh cho người mang tới cho Minh Thế Nhân.
Lại rút thưởng thêm một đợt bom xịt, Lục Châu quyết định từ bỏ.
Lúc này, hắn chú ý thấy trong danh sách nhiệm vụ có thông báo mới:
[Nhiệm vụ ẩn: điều tra bí mật trong kim bài.].
Đã lâu rồi Lục Châu không có nhiệm vụ nào mới. Thông báo này khiến hắn có chút bất ngờ.
“Kim bài?”
Kỳ thực Lục Châu không muốn nhúng tay vào chuyện của thanh liên giới. Tuy hắn chẳng phải đại thiện nhân, nhưng hắn không muốn vì mình mà tạo ra tai hoạ cho kim liên.
Thực lực tổng hợp của thanh liên giới hơn xa kim liên giới rất nhiều. Nếu Tần Đế là một kẻ cùng hung cực ác, không phân thị phi, vậy kim liên giới sẽ gặp nguy vô cùng.
Hiện tượng mất cân bằng vẫn đang xảy ra, nhân loại rất dễ xảy ra va chạm. Nhưng mà bây giờ… xem ra hắn phải động đến Tần Đế rồi.
Sáng hôm sau.
Triệu Dục đi tới biệt uyển của Lục Châu, khom người nói: “Lão tiên sinh, trong cung truyền chỉ, bệ hạ gọi ngài tiến cung.”
“Không gặp.” Lục Châu truyền âm nói.
“Vãn bối đã thay ngài từ chối. “Triệu Dục đáp.
Két.
Lục Châu mở cửa bước ra nhìn hắn. “Vậy ngươi đến đây có việc gì?”
Triệu Dục cười nói: “Sắc mặt mẫu thân ta đã tốt hơn rất nhiều, ta muốn mời lão tiên sinh đến xem người một chút.”
“Bệnh của mẫu thân ngươi chỉ cần điều dưỡng cho tốt là đủ.”
Triệu Dục vui mừng nói: “Nếu nương có thể tỉnh lại, ta lập tức dập đầu với lão tiên sinh… À không, ta phải dập ngay bây giờ!”
Nói xong hắn quỳ xuống, vừa định dập đầu thì Nhan Chân Lạc từ xa bay tới, đáp xuống biệt uyển nói:
“Các chủ, Tần Đế đến.”
Lục Châu vung tay áo nói: “Không gặp.” Nói xong Lục Châu vào phòng, đóng kín cửa.
Nhan Chân Lạc và Triệu Dục đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này đội ngũ long liễn gồm binh sĩ và tu hành giả đã đi tới cách Triệu phủ không xa.
Dân chúng đều trốn trong nhà, không dám thò đầu ra. Bọn hắn đều đang phỏng đoán việc Tần Đế đến Triệu phủ có liên quan đến cái chết của hơn hai trăm cấm quân.
Triệu Dục hắng giọng nói: “Lão tiên sinh nói không gặp, vậy thì không gặp.”
Nhan Chân Lạc nhìn hắn. “Lần này người tới là Tần Đế.”
“Ta biết.”
“Hắn là cha ngươi!”
“Ta biết!” Triệu Dục nói bổ sung, “Một mình ta đón tiếp là được. Kỳ thực chuyện của Triệu phủ vốn không có liên quan đến các vị.”
“Thôi được.” Nhan Chân Lạc gật đầu.
Hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ Triệu Dục không cần Ma Thiên Các trợ giúp.
Tần Đế bước xuống long liễn, ngoài cổng Triệu phủ đã quỳ đầy hạ nhân.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử ngoan ngoãn đứng ở một bên. Tần Đế quay đầu nhìn, thấy hai người đã mọc lại tay bèn gật đầu, nhìn về phía đại môn Triệu phủ.
“Đã rất lâu rồi trẫm không đến đây.”
“Bệ hạ mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, tin là Triệu công tử và Thích phu nhân sẽ thông cảm cho bệ hạ.” Tên thái giám bên cạnh đáp lời, đỡ lấy tay Tần Đế.
Tần Đế liếc mắt nhìn đám hạ nhân. “Triệu Dục đâu?”
Vừa dứt lời, Triệu Dục từ trong phủ nhanh chân bước ra, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.
Hắn nâng trường bào, quỳ xuống nói: “Thần cung nghênh bệ hạ.”
Biểu hiện của Tần Đế như một vị phụ thân bình thường, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã lớn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận