Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 467

Tư Vô Nhai giật mình.
Câu hỏi này có khó không? Nghe ra thì có vẻ đơn giản đấy.
Tu hành giả ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh đương nhiên phải có kim liên trước mới có thể khai điệp.
Nhưng Tư Vô Nhai chỉ dám đáp ở trong bụng chứ không dám nói ra.
Những người khác cũng cảm thấy kỳ quái.
“Không có kim liên sao có thể khai diệp? Đương nhiên là kim liên có trước.” Hoa Vô Đạo nói.
“Nếu phương pháp trảm kim liên thành công thì… liên diệp có trước rồi mới ngưng tụ kim liên.” Phan Ly Thiên nói.
“Vấn đề là đến bây giờ vẫn chưa có ai thành công.”
Đám người bắt đầu thảo luận về đề tài này, dần dần lại nói tới phương pháp trảm kim liên rốt cuộc có phải đã sai lầm ngay từ đầu rồi hay không.
Mấy ngày nay, Ma Thiên Các cũng thu được tin tức từ ngoại giới… cho đến hiện tại thì những người trảm kim liên đều đã chết rồi.
Tư Vô Nhai không cần trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn cho rằng đáp án đã rất rõ ràng.
Lục Châu dự liệu được bọn họ sẽ nghĩ như vậy. Nếu không phải nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung trảm kim liên thành công thì hắn cũng không định hỏi ra câu này.
Lục Châu bình tĩnh nhìn Tư Vô Nhai. Hắn chỉ cần đặt ra câu hỏi, sau một khoảng thời gian nữa khi Ngu Thượng Nhung trở về, câu hỏi này lại sẽ khiến tất cả mọi người đau đầu.
“Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời lão phu.”
Ngay khi Lục Châu vừa định xoay người trở về Đông Các, Chiêu Nguyệt đột nhiên cầm phi thư tới.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
“Đọc đi.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra, đọc nhỏ: “Lão tiền bối, phương pháp trảm kim liên truyền vào trong cung, hoàng thất triệu tập trăm người nguyện ý trảm kim liên. Sáng nay có mười người đồng loạt trảm kim liên, một người sống sót. Lão tiền bối, ta cảm giác ta sẽ được chứng kiến một lịch sử mới! Ha ha ha…”
Đây chính là lý do Chiêu Nguyệt không muốn đọc phi thư. Mỗi lần đọc đến đoạn cuối nàng lại phải cười ha ha ha, thật là phiền!
Nhưng mà…
Sau khi Chiêu Nguyệt đọc xong bức phi thư, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn nàng.
Lực chú ý của Chiêu Nguyệt đều dồn vào ba chữ ha ha ha, giờ đây thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, nàng mới giật mình nhớ lại nội dung bức thư.
Chiêu Nguyệt lập tức mở ra xem lại. Bên trên rõ ràng viết mấy chữ: một người sống sót.
Trầm mặc một lát, Phan Ly Thiên nói: “Nói như vậy, phương pháp trảm kim liên là khả thi.”
“Trước có liên diệp, sau mới có kim liên?”
Tu hành giả trẻ tuổi không cách nào tham gia vào đề tài này. Đám người Lão Niên Các Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đã cảm giác được vấn đề nằm ở chỗ kim liên.
Tư Vô Nhai nhướng mày, lộ ra thần sắc không thể tin.
Một giây trước hắn còn tin tưởng vững chắc vào đáp án của mình, mà một giây sau đã có người đứng trước mặt hung hăng giẫm nát đáp án của hắn.
Đây chẳng khác nào là một cái tát trời giáng, còn khó chịu hơn việc bị sư phụ tự tay giáo huấn.
Lục Châu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai, không nói câu nào, chỉ xoay người trở về Đông Các.
“Cung tiễn sư phụ.”
“Cung tiễn Các chủ.”
Những người khác cũng nhìn về phía Tư Vô Nhai rồi lục tục rời khỏi hậu sơn.
Chỉ còn lại mỗi Chư Hồng Cộng đến bên cạnh hắn. “Thất sư huynh, về lại Ma Thiên Các rồi mà huynh còn không chịu khiêm tốt một chút.”
Sư phụ vừa đi, Tư Vô Nhai khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Ta sao có thể khiêm tốn được?” Tư Vô Nhai nói. “Những người này chung quy đều là người ngoài. Thân là đệ tử Ma Thiên Các, ta quyết không thể làm mất mặt danh tiếng Ma Thiên Các được.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu. “Hình như cũng có lý… mấy câu hỏi của sư phụ huynh đều không đáp được à?”
Tư Vô Nhai xem thường nói: “Câu hỏi trống rỗng mà thôi, đáp không được cũng là chuyện bình thường.”
“Thất sư huynh, huynh nghỉ ngơi sớm đi, sư đệ cáo lui.”
Lục Châu trở lại Đông Các, ngồi vào bàn, cầm bút lông lên vẽ lại hình dáng kim liên trên giấy.
Quan sát tỉ mỉ một lát, Lục Châu vuốt râu gật đầu. Phương pháp trảm kim liên đã được chứng thực, tiếp theo đó tất sẽ có cách gia tăng tỷ lệ sống sót. Với cái đầu của toàn bộ người trong thiên hạ hẳn là sẽ nghĩ ra được nhiều biện pháp tốt.
Hợp mưu hợp sức đương nhiên sẽ chiến thắng kẻ đơn đả độc đấu.
Ngay khi hắn chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm: “Đồ nhi bái kiến sư phụ! Sư phụ vạn thọ vô cương!”
“Vào đi.”
Nghe giọng đã biết ngay đó là bát đồ đệ Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào, quỳ xuống đất nói: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy… hình như thất sư huynh không phục!”
“Không phục?” Lục Châu nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng.
Vừa rồi những câu hỏi đó, đừng nói Tư Vô Nhai mà ngay cả Lục Châu cũng không cách nào đáp được. Hắn còn có cái gì không phục?
“Huynh ấy nói câu hỏi của người rất trống rỗng, không đáp được là chuyện bình thường.” Chư Hồng Cộng dè dặt kể lại.
Lục Châu nhíu chặt mày.
Nghiệt đồ này quả nhiên khó dạy dỗ hơn Ngu Thượng Nhung nhiều.
Lão phu không tin không trị được ngươi!
Lục Châu chợt nhớ lại những năm tháng còn đi học từng sợ hãi môn toán thế nào, gương mặt già không khỏi co rúm lại.
Không dùng tới những định lý tiên đề đau cả đầu hay những vấn đề chuyên môn kỹ thuật, mấy thứ đó chính Lục Châu hắn còn không có khả năng chứng minh và giải đáp, đến lúc đấy nghiệt đồ lại càng không phục.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Châu vung tay lên, tờ giấy tuyên thành bay tới nằm ngay ngắn trên bàn. Hắn nhấc bút lông, nhẩm trong đầu một đề toán rồi viết xuống.
Sạt sạt sạt…
Không bao lâu sau, trên giấy tuyên đã viết đầy chữ.
“Đưa cho hắn.” Lục Châu bỏ bút xuống.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng cầm đề toán sư phụ đưa, nhanh nhẹn rời khỏi phòng.
Lục Châu chợt nhớ tới tin tức Chư Hồng Cộng thu thập được từ chỗ Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai sao có thể tuỳ tiện tiết lộ tin tức cho Chư Hồng Cộng được chứ?
Nhung Tây và Nhung Bắc lớn như vậy, hắn biết đi đâu tìm thuỷ tinh cầu ký ức?
Lục Châu trở về sảnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong đầu nghiêm túc rà soát lại ký ức Cơ Thiên Đạo nhưng đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
“Rốt cuộc Cơ Thiên Đạo đã phong ấn ký ức gì? Là bí mật khi xung kích cửu diệp hay là thứ gì khác?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận