Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1900: Khương đạo thánh đúng là đáng thương

Minh Tâm nói: “Ba mươi năm qua bản đế vẫn luôn quan sát ngươi. Ngươi rất có tài hoa, cũng rất có năng lực, thiên phú tu hành càng thêm tài hoa xuất chúng. Nếu bản đế không nhìn lầm… trên người ngươi hẳn là có hạt giống Thái Hư.”
Minh Tâm Đại Đế nhìn chằm chằm vào Thất Sinh, muốn thấy trong mắt hắn chút kinh ngạc hay khẩn trương… Đáng tiếc Thất Sinh vẫn vô cùng bình tĩnh tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Thất Sinh cười nói: “Không gì gạt được Đại Đế bệ hạ. Trên người ta đúng là có một viên hạt giống Thái Hư.”
“Muốn lấy được hạt giống là việc khó như lên trời. Khắp thiên hạ này có biết bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, làm sao ngươi có được?”
“Nói ra sợ là khó có người tin tưởng.”
“Bản đế tin ngươi.” Minh Tâm nói.
“Trước kia ta một lòng tu hành, đi khắp nơi cầu người xin được bái sư. Ngẫu nhiên ta gặp được một vị lão giả điên điên khùng khùng, người cho ta một viên hạt giống Thái Hư. Ban đầu ta không hề biết đây chính là vật trân quý khiến vô số người điên cuồng, còn tưởng là thức ăn bánh kẹo gì. Sau khi ăn xong ta đau bụng ba ngày ba đêm, cũng tiêu chảy suốt ba ngày, nửa tháng sau mới có thể xuống giường.”
Minh Tâm Đại Đế mỉm cười nói: “Vậy ngươi nên cảm tạ vị lão giả này thật tốt.”
“Dường như đó là vận mệnh đã được cõi u minh chú định…” Thất Sinh nói, “Từ đó về sau ta không còn gặp lại lão giả kia nữa.”
Câu nói này khiến Minh Tâm không thể hỏi tiếp nữa.
“Hay cho một câu vận mệnh. Ngươi có được hạt giống Thái Hư, tương lai sẽ là Chí Tôn, chẳng trách Bạch Đế lại ưu ái ngươi như thế.”
Thất Sinh nói: “Đối với ta, Bạch Đế có ơn cứu mạng, ta vô cùng cảm kích. Ngài lại tiến cử ta vào Thái Hư, chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh.”
Minh Tâm khen ngợi: “Có ơn tất báo là phẩm chất tốt. Bạch Đế nói ngươi rất có tài năng, bản đế muốn nhân dịp này kiểm tra ngươi một chút.”
“Không dám nhận, ta chỉ là có chút thông minh mà thôi.” Thất Sinh đáp.
Minh Tâm Đại Đế khoanh tay dạo bước:
“Hơn năm trăm năm trước, Thiên Khải Chi Trụ sản sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư đã thành thục nhưng đều bị lấy trộm mất. Thủ hộ giả đại khai sát giới nhưng vẫn không tìm lại được mười viên hạt giống kia.”
Hắn dừng lại một chút, xoay người nhìn Thất Sinh rồi nói tiếp, “Trên người ngươi có một viên, vẫn còn chín viên thất lạc ngoài kia. Bản đế cảm giác được hạt giống Thái Hư sắp hiện thế, theo ý của ngươi thì nên làm thế nào?”
Thất Sinh nghe vậy, suy tư một lát rồi nói: “Đại Đế tìm kiếm hạt giống sẽ có ba loại kết quả.”
“Nói.”
“Một, giết bọn hắn để bọn hắn không làm hại thiên hạ thương sinh. Hai, bắt bọn hắn trở về, cướp đoạt hạt giống Thái Hư. Ba, thu phục.” Thất Sinh đáp.
“Theo ý ngươi thì cách làm nào tốt nhất?” Minh Tâm Đại Đế hỏi.
“Thu phục.”
“Nói ra lý do của ngươi.”
“Phương pháp thứ nhất là luật rừng, Đại Đế bệ hạ có tấm lòng nhân hậu quảng đại, hẳn là sẽ thận trọng khi dùng phương pháp này. Phương pháp thứ hai tuy có thể làm nhưng thời gian đã hơn năm trăm năm, hạt giống cũng dung hợp từ lâu, cho dù cướp về cũng giảm đi hiệu quả, người kế thừa lại phải làm lại từ đầu. Nói tóm lại, phương pháp thứ ba là khả thi nhất.” Thất Sinh nói.
Minh Tâm nói: “Nếu bọn hắn không chịu thì sao?”
Trên đời này thứ khó thu phục nhất chính là nhân tâm. Minh Tâm đương nhiên đã nghĩ tới ba phương pháp này.
Thất Sinh cười nói: “Ngài không thử thì làm sao biết không được. Nếu bọn hắn thật sự không chịu… vậy cân nhắc tới hai phương pháp kia cũng không muộn.”
Minh Tâm Đại Đế không nói gì mà xoay người đi ra khỏi Thánh Điện, ánh mắt bình tĩnh, biểu tình đạm nhiên.
Thất Sinh vẫn duy trì tư thế khom người.
Minh Tâm Đại Đế đột nhiên nói: “Ngươi từng đến Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc?”
Thất Sinh vẫn không có chút bất ngờ nào, thản nhiên đáp: “Vâng.”
“Được tán đồng chứ?”
“Vâng.”
“Bạch Đế tốt với ngươi như vậy…”
Minh Tâm nói.
“Đại ân đại đức, suốt đời không quên.” Thất Sinh thẳng thắn đáp.
Minh Tâm gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Thất Sinh cung kính rời khỏi Thánh Điện.
Tuy chỉ là trò chuyện linh tinh, Minh Tâm Đại Đế lại nói đông nói tây đủ chuyện khiến người ta bất ngờ nhưng Thất Sinh vẫn ứng đối rất tự nhiên và thẳng thắn.
Sau khi Thất Sinh rời khỏi Thánh Điện, hai tên Ngân Giáp Vệ đi tới khom người nói với hắn: “Điện thủ, bây giờ chúng ta trở về sao?”
Thất Sinh ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Ta muốn đến bái phỏng Trọng Quang điện.”
Ngân Giáp Vệ nói: “Điện thủ, Trọng Quang điện đã sửa tên thành Hi Hoà điện từ lâu.”
“Vậy thì đến Hi Hoà điện.”
“Chủ nhân Hi Hoà điện là thánh nữ các hạ, là người có hy vọng tấn thăng lên Chí Tôn nhất hiện nay. Chỉ là nàng rất lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, ngài thật sự muốn đến bái phỏng thánh nữ?”
“Dẫn đường.”
“Vâng.”
Thái Hư và bí ẩn chi địa đều rộng mênh mông bát ngát. Thập điện chiếm cứ mười phương hướng khác nhau, vừa vặn đối ứng với mười Thiên Khải Chi Trụ. Giữa các điện đều có phù văn thông đạo để liên thông với nhau, việc qua lại cực kỳ thuận tiện.
Đi tới phù văn thông đạo, Thất Sinh bỗng nói: “Chờ một chút.”
Ngân Giáp Vệ nghi hoặc hỏi: “Mời điện thủ phân phó.”
“Ta có mấy câu hỏi, ngươi hãy thành thật trả lời ta.”
“Thuộc hạ chỉ là một Ngân Giáp Vệ bình thường, ba mươi năm trước từ hắc liên gia nhập vào Thái Hư, kiến thức của thuộc hạ về nơi này có khi còn ít hơn cả ngài.” Ngân Giáp Vệ khó xử nói.
Thất Sinh hỏi: “Có thật Đồ Duy Đại Đế quy thiên là do Ma Thần làm không?”
Ngân Giáp Vệ giật nảy mình, nhìn quanh một chút rồi mới hạ giọng nói: “Bọn họ đều nói là do Ma Thần làm, nhưng nơi này là Thái Hư, ngài không được nói ra tên của người đó.”
“Ngươi có biết tên thật của Ma Thần?” Thất Sinh hỏi.
Ngân Giáp Vệ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Khương đạo thánh vẫn chưa trở lại sao?”
“Nghe nói là cùng Đồ Duy Đại Đế ra ngoài làm việc, hẳn là cũng đã gặp nạn, sinh tử không rõ.” Ngân Giáp Vệ nói.
Thất Sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Khương đạo thánh đúng là đáng thương nha.”
“Điện thủ nói gì cơ?”
“Không có gì, lên đường đi.”
Ngân Giáp Vệ không hỏi gì nữa. Điện thủ tân nhiệm tìm hiểu thông tin về Đồ Duy Đại Đế cũng là bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận