Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1014

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính. Dư Trần Thù giữ tư thế đó rất lâu, đầu ngẩng lên nhìn mây tụ mây tan.
Ha ha ha… hắn nở nụ cười, máu tươi từ huyết động giữa ngực chảy ra nhuộm đỏ toàn thân và mặt đất.
“Ngươi là người đầu tiên đả thương được khôi nô của ta… Ha ha, ta quả là đã đánh giá thấp ngươi.” Trong lúc Dư Trần Thù nói chuyện, huyết động giữa ngực hắn bỗng khép lại với tốc độ thần kỳ.
Lục Châu cau mày. Đây rốt cuộc là thứ gì?
Không cho hắn cơ hội phục hồi, Lục Châu lại lần nữa tung chưởng. Chưởng ấn vù một tiếng đánh thẳng vào người Dư Trần Thù.
Dư Trần Thù bị đánh bay ra ngoài. Lúc này hắn chẳng khác gì một con quái thú không có cảm xúc, không hề đau đớn, thản nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cây cờ nhỏ màu đỏ tươi rồi cắm xuống mặt đất.
Song chưởng hợp lại, nguyên khí trong đan điền khí hải rung động. Lấy cây cờ làm trung tâm, nguyên khí trong không trung tựa như mạch máu trong cơ thể con người, bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phía.
“Đồ đằng hấp thu sinh mệnh! Dư Trần Thù có vật phẩm của người dị tộc! Mau lui lại !” Trong đám người vây xem có kẻ hoảng sợ thét lên, đám tu hành giả lập tức bỏ chạy tứ tán.
Thế nhưng…
Tấm “mạng nhện” giữa bầu trời kia lại càng lúc càng phóng đại, phàm là những tu hành giả đứng trong Thiên Luân sơn mạch đều bị sợi tơ kinh mạch quấn tới, năng lượng nguyên khí trong cơ thể người đó lập tức bị hấp thu.
Lục Châu nhướng mày, mẹ nó thứ này lại là cái gì nữa?!
Lục Châu đưa mắt nhìn quanh, phát hiện đám tu hành giả đều đang bị trận pháp đồ đằng kia hấp thu nguyên khí.
Ngoại trừ tu hành giả của hai đại tông môn Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông, toàn bộ tu hành giả còn lại trong Thiên Luân sơn mạch đều đang chủ động cống hiến lực lượng.
Lục Châu lúc này mới hiểu rõ, quay sang nói với Dư Trần Thù: “Đây chính là thứ ngươi gọi là ‘tương kế tựu kế’?”
Dư Trần Thù giang tay ra, hưởng thụ lực lượng không ngừng truyền tới từ bốn phương tám hướng, thoả mãn nói: “Ta đã nói, ta vô địch.”
“Chặt đứt hồng tuyến, mau chặt đứt!”
Huyền Thành Tử nâng đao chém mạnh xuống, hồng tuyến kết nối với đồ đằng bị chặt đứt, Mạc Hành Lộ thấy vậy vội vàng làm theo.
“Tập hợp!”
Các tu hành giả của hai đại tông môn lập tức tụ tập lại, Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử ném ra phù chỉ, ấn phù hiện ra triệt tiêu những đường hồng tuyến hấp thu sinh mệnh.
Về phần những tu hành giả khác thì vẫn tiếp tục cam tâm tình nguyện cống hiến lực lượng.
Trước khi đến Thiên Luân sơn mạch, Dư Trần Thù đã dự đoán được nơi này là cạm bẫy, thế nên đã chuẩn bị sẵn chiêu này. Đám người Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ có cống hiến hay không cũng chẳng quan trọng, có hơn ngàn tu hành giả này là đủ rồi.
Lục Châu huy động Vị Danh Kiếm chặt đứt đám hồng tuyến đang vươn về phía mình. Nghiệp Hoả xuất hiện, toàn thân Lục Châu đắm mình trong kim diễm. Quả nhiên đám hồng tuyến co rụt lại, không tiếp tục tới gần hắn nữa.
Tuy vậy… nguyên khí của Lục Châu vẫn đang tiêu hao không ngừng, làm sao có thể tiếp tục ứng phó với đợt công kích tiếp theo của Dư Trần Thù?
“Ta vốn cho rằng mình sẽ không phải dùng tới chiêu này, không ngờ rốt cuộc vẫn phải thi triển.” Dư Trần Thù cười nói, “Nhưng không sao, đối với cường giả như ngài, ta dùng toàn lực ứng phó mới thể hiện được sự tôn trọng.”
Vù !
Khu vực nơi Dư Trần Thù đứng như xuất hiện gió lốc, năng lượng nguyên khí cuồn cuộn tụ tập vào .
Lục Châu tung người nhảy xuống, mang theo kim diễm tung ra chưởng ấn! Tuyệt Thánh Khí Trí! Một chiêu này đã sử dụng hết lực lượng phi phàm trong cơ thể.
Dư Trần Thù nghiêm túc đạp mạnh chân xuống đất. Soạt! Song chưởng nâng lên hướng về phía bầu trời. Trước người hắn xuất hiện một con rối cũng đang làm ra tư thế giống hệt chủ nhân.
Ầm!
Lam chưởng nện xuống Dư Trần Thù và con rối rồi ập xuống mặt đất tạo thành hình chưởng ấn.
Dư Trần Thù bị chưởng ấn đánh đến mức ngũ quan vặn vẹo, cánh tay gãy nát, một nửa thân thể con rối cũng bị đánh lún sâu vào mặt đất.
Lục Châu hạ xuống, phát hiện đồ đằng hấp thu sinh mệnh vẫn không bị gián đoạn. Lực lượng nguyên khí và một phần sinh mệnh của đám tu hành giả vẫn không ngừng rót vào cơ thể Dư Trần Thù.
Đương nhiên số lượng có thể cống hiến cũng có hạn. Khi đã đạt đủ số lượng yêu cầu, đám tu hành giả lập tức chém đứt hồng tuyến.
Dư Trần Thù đưa mắt nhìn xuống cánh tay gãy lìa của mình. Trên người hắn xuất hiện đủ loại ký hiệu kỳ lạ trông cực kỳ giống với Diệp Chân trước khi chết. Điểm khác biệt chính là trước mặt Dư Trần Thù còn có một con rối, mà đường nét khắc hoạ trên thân hắn càng thêm rõ ràng và có màu xám đen.
Cánh tay đứt gãy phát ra tiếng răng rắc… sau đó được nối liền, xương cốt vỡ nát lành lặn chỉ trong khoảnh khắc.
“Tới đi, để ta xem xem lực lượng của Mệnh Cách là như thế nào.” Dư Trần Thù lật tay, Phiền Lung Ấn thu nhỏ lại bay vào trong tay hắn.
Khôi nô biến mất, Dư Trần Thù mang theo Phiền Lung Ấn bay thẳng về phía Lục Châu với tốc độ cực hạn.
Lục Châu đã không còn lực lượng phi phàm, lúc này hắn chỉ có thể dùng nguyên khí trong cơ thể. Minh Tâm Kiến Tính, Kết Định Ấn, Phật Tổ kim thân, ba loại công pháp phòng ngự được thi triển ra nhanh chóng.
Ầm!
Lục Châu va chạm với Dư Trần Thù, rốt cuộc bị chấn bay!
“Ha ha ha !” Dư Trần Thù ngửa đầu cười.
Lục Châu lộ vẻ mệt mỏi. Đánh lâu như vậy, mỗi một chiêu thức đều là toàn lực ứng phó, nguyên khí sao có thể còn mãi.
Song phương đứng đối diện nhìn nhau. Dư Trần Thù khẽ liếm môi, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng. “Hình như ngươi đã cạn kiệt sức lực.”
Lục Châu lắc đầu. “Vậy sao?”
“Khôi nô của ta đời này đã hấp thu vô số sinh mệnh, có cường giả tuyệt thế, có hài nhi còn nằm trong tã lót, có lão nhân già nua, có phụ nữ yếu ớt. Năng lực nhận biết của khôi nô có thể xưng là đệ nhất thiên hạ. Kỳ thực… ngươi không phải là cường giả khai Mệnh Cách.” Dư Trần Thù nói.
Các tu hành giả quan chiến xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận