Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1883: Sưu Hồn Chung

Minh Ban đại thần quân ngẩng đầu, nhướng mày nói: “Sao hắn lại tới đây?”
Minh Đức trưởng lão cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Toà hắc sắc pháp thân kia quá đặc thù, lại mang theo khí thế uy nghiêm bậc này thì chỉ có thể là Đồ Duy Đại Đế.
Sau đó, phù văn thông đạo đen ngòm kia từ từ khép lại như một con mắt đang nhắm. Hắc sắc pháp thân thu hồi phong mang, tan biến giữa thiên địa, phía chân trời chỉ còn lại hai thân ảnh.
Một người đi trước khoanh tay uy vũ, một người đi sau cung kính khom người. Chỉ trong chớp mắt hai người này đã xuất hiện trước mặt Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban cao cao tại thượng rốt cuộc cũng phải cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Đồ Duy Đại Đế.”
Đồ Duy Đại Đế khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Nghe nói có một nha đầu là tu hành giả thiên tài thế gian hiếm gặp, không chỉ mở ra toàn bộ hạn mức trong Mệnh Cung mà còn được Đại Uyên Hiến tán đồng, việc này là thật chứ?”
Minh Ban đại thần quân liếc mắt nhìn Minh Đức trưởng lão. Minh Đức chỉ cúi đầu không dám hé răng.
Minh Ban gật đầu nói: “Đúng là có việc này.”
Người đi phía sau Đồ Duy Đại Đế chính là Khương đạo thánh Khương Văn Hư, thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ.
Khương Văn Hư nói: “Đại Đế bệ hạ, ta hoài nghi nha đầu này có hạt giống Thái Hư.”
Đồ Duy Đại Đế thở dài nói: “Một trăm ngàn năm qua tổng cộng chỉ có ba mươi viên hạt giống Thái Hư sinh ra… Bản đế rất muốn nhìn thấy nha đầu này.”
Minh Ban đại thần quân nói: “Lần này ta rời khỏi Đại Uyên Hiến cũng là vì muốn tìm kiếm nha đầu này. Minh Đức, ngươi kể lại toàn bộ sự việc cho Đại Đế nghe, không được giấu giếm bất cứ điều gì.”
“Vâng.”
Thế là Minh Đức trưởng lão tỉ mỉ kể lại quá trình Lục Châu dẫn theo Tiểu Diên Nhi đi vào Thiên Khải Chi Trụ, sau đó Vũ tộc đi tới Đại Hàn tìm kiếm nàng ra sao.
Nghe xong, Đồ Duy Đại Đế khẽ gật đầu nói: “Chẳng trách khi bản đế tới lại cảm nhận được thánh quang, thì ra là ngươi đang bắt giết thánh hung.”
Minh Ban đại thần quân đáp: “Cho ta thêm thời gian một nén hương, ta sẽ tìm được bọn hắn.”
Đồ Duy Đại Đế gật đầu, yên tĩnh đứng một bên quan sát. Hắn là Đại Đế, không rảnh làm mấy chuyện vặt vãnh này.
Tu !
Minh Loan xoay mấy vòng trên không trung, tản mát ra một luồng khí màu xanh ngọc. Luồng khí hoá thành cơn mưa rơi xuống mặt đất.
Phàm là thực vật bị nước mưa chạm vào sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng gì. Nếu là hung thú thì phát ra gợn sóng dập dờn nghe như tiếng đàn.
Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân không chắc lần này có tránh thoát được tra xét của Minh Loan hay không, nhưng bọn hắn cũng không dám làm ra bất kỳ động tĩnh gì trước mặt đại thần quân và Đại Đế.
Cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, ba người Lục Châu vẫn đứng yên như tượng đá.
Lát sau, Minh Loan dừng lại, bay trở lại chỗ Minh Ban đại thần quân, khẽ kêu một tiếng. Minh Ban nhíu mày quát: “Phế vật vô dụng.”
Hắn vung tay hất ra một chưởng, Minh Loan bị đánh bay về phía chân trời, không xuất hiện nữa.
Khương Văn Hư thấy thế cười nói: “Nếu cả Minh Loan cũng tìm không thấy thì e là bọn hắn đã chạy thoát rồi.”
Minh Ban đại thần quân lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào. Chỉ cần còn đứng trong phạm vi của Thánh Quang Tẩy Lễ thì ta vẫn có thể tra xét động tĩnh của bọn hắn. Nhất định là bọn hắn đang nấp ở một góc nào đó.”
Minh Đức trưởng lão nói phụ hoạ: “Đúng vậy, người này chỉ là thánh nhân mà lại có trốn được đại thần quân, có thể thấy trong tay hắn có không ít át chủ bài.”
Lúc này đám cao thủ Bát Thánh Đường cũng đã trở lại, đồng loạt hành lễ với Đồ Duy Đại Đế.
Đồ Duy Đại Đế lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Cao thủ Bát Thánh Đường bẩm báo với Minh Ban: “Chúng ta đã bày ra toả thiên trận, nếu bọn hắn muốn rời khỏi khu vực này thì phải phá được trận trước đã.”
“Rất tốt.” Minh Ban hạ lệnh, “Từ bốn phương tám hướng thu hẹp lại. Nhất định phải tìm ra bọn hắn.”
“Vâng.”
Đúng lúc này, Đồ Duy Đại Đế bỗng hờ hững nói: “Cần gì phải phiền phức như thế.”
Minh Ban đại thần quân nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi Đại Đế có chỉ thị gì?”
Đồ Duy Đại Đế phất tay áo, một vật trông như cái chuông bay ra.
Nhìn thấy thứ này, Minh Ban lập tức nói: “Sưu Hồn Chung?”
Đồ Duy Đại Đế gật đầu: “Bản đế bế quan một trăm ngàn năm, ba mươi ngàn năm trước thương thế khôi phục, bản đế đến vùng đất thất lạc ở phương bắc, tìm được một thần vật tên là Sưu Hồn Chung. Mười ngàn năm trước, nhờ có nó mà bản đế mới tấn thăng lên Đại Đế.”
Minh Ban đại thần quân phục tùng nói: “Nghe nói mười ngàn năm qua, Đại Đế chỉ dùng Sưu Hồn Chung đúng ba lần, đều giành được thắng lợi, từ đó địa vị của Đồ Duy điện trở nên vô cùng vững chắc.”
Đồ Duy Đại Đế nghe Minh Ban vỗ mông ngựa cũng không vui vẻ là bao, tiếp tục nói: “Có vật này ở đây, mọi sinh linh đều không thoát được truy tung của bản đế.”
Minh Ban gật đầu: “Xin mời Đại Đế xuất thủ.”
Đồ Duy Đại Đế phất tay áo, Sưu Hồn Chung bay ra, phát ra âm thanh êm tai leng keng, leng keng…
Thanh âm rất bình thường như tiếng chuông của đám trẻ con nghịch ngợm hay chơi đùa, nhưng lực xuyên thấu lại mạnh kinh người.
Khi âm thanh của Sưu Hồn Chung tiếp xúc với thần thông Vô Lượng Thần Ẩn, một tiếng ‘ông’ vang lên.
Lục Châu cảm giác được lam pháp thân có dị động. Lực lượng Thiên Tướng vốn trời sinh đã khắc chế âm công, thế nên nó theo bản năng thôn phệ lấy tiếng chuông này. Mà bởi vì thôn phệ… nên để lộ vị trí của ba người.
“Hiện!”
Oanh!
Một đạo lực lượng càn quét tới đánh bay ba người Lục Châu, Vô Lượng Thần Ẩn bị cưỡng ép thu hồi.
Đồ Duy Đại Đế thu hồi Sưu Hồn Chung. Minh Ban đại thần quân cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nói: “Ẩn thân thuật?”
Rốt cuộc cũng bại lộ.
Chỉ là ẩn thân thuật mà có thể trốn dưới mí mắt của đại thần quân lâu như vậy?
Khâm Nguyên xoay người đẩy Lục Châu: “Các vị đi trước đi!”
Đồ Duy Đại Đế lại phất tay, một vách tường đen nhánh xuất hiện ngăn trở đường lui của ba người.
Hơn ngàn người của Bát Thánh Đường lập tức bủa vây xung quanh. Từng đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Minh Đức trưởng lão lạnh nhạt nói: “Đã bảo các ngươi không trốn được mà cứ không nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận