Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 373: Giáo huấn phản đồ

“Ta không có ý nói lời gièm pha sư phụ… nhưng mà tiên hiền từ cổ chí kim đã cho ra kết luận như vậy, sao có thể nói phá là phá?”
“Nhưng hậu nhân vốn kế thừa từ cổ nhân để phát triển.” Tư Vô Nhai nói.
Suy nghĩ của Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải không giống nhau. Cho dù tiền nhân hoàn toàn thất bại thì cũng không có nghĩa là hậu nhân sẽ vĩnh vĩnh không thành công.
“Nếu là như vậy, sư phụ cần gì phải bắt nhị sư đệ về?” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, không thể giải thích. Chuyện này hắn cũng nghĩ không thông.
“Có lẽ sư phụ muốn trọng chấn Ma Thiên Các chăng?”
“Đã phá được đại nạn thọ mệnh, tất có thể đột phá tu vi cửu diệp. Với tu vi đó thì sư phụ cần gì phải có người tương trợ nữa?”
Tư Vô Nhai nhíu mày không nói nữa. Lần trước khi tấn công Tịnh Minh Đạo, Vu Chính Hải đã không tin lời hắn. Lần này cũng sẽ không.
Phương thức tư duy của những người cố chấp đã ăn sâu vào trong suy nghĩ bọn họ, không thể chỉ nghe người khác nói mấy câu đã dao động.
Nếu đã như vậy thì Tư Vô Nhai thà là không nói.
Đúng lúc này !
Bạch Ngọc Thanh từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói với ba người: “Tham kiến Giáo chủ, tham kiến thất tiên sinh.”
“Nói đi.” Vu Chính Hải phất tay.
Bạch Ngọc Thanh nói thẳng: “Đã tra ra được xác phi liễn kia là của Ma Sát Tông.”
Hoa Trọng Dương nghi hoặc nói:
“Nhậm Bất Bình đã chết, phần lớn địa bàn Ma Sát Tông đều thuộc sự cai quản của U Minh Giáo. Hiện tại Đoạn Hành đảm nhiệm vị trí Tông chủ Ma Sát Tông sao không lo khuếch trương thế lực mà đi cùng lão tiền bối làm gì?”
Không đợi Bạch Ngọc Thanh đáp lời, Vu Chính Hải đã không vui nói: “Một đám Ma Sát Tông nho nhỏ mà cũng dám ở sau lưng gây rối.”
“Giáo chủ, thuộc hạ nguyện ý dẫn người đi san bằng Ma Sát Tông. Đám người Ma Sát Tông không biết tốt xấu lại dám cấu kết… à, kéo dài hơi tàn, đúng là chán sống.” Hoa Trọng Dương cắn đầu lưỡi, suýt chút nữa lại nói lỡ lời.
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Muộn rồi.”
Vu Chính Hải tỉnh táo quay sang nhìn Tư Vô Nhai. “Thất sư đệ có cao kiến gì cứ việc nói.”
Tư Vô Nhai giật mình. Hắn cứ cảm thấy đại sư huynh trở nên nhiệt tình hơn trước.
“Nhậm Bất Bình đã chết, Ma Sát Tông đã không còn lực uy hiếp, không cần thiết phải tổn hao tinh lực đối phó với bọn hắn, được không bù nổi mất. Huống chi Đoạn Hành còn có sư phụ làm chỗ dựa.” Tư Vô Nhai nói đến đây thì dừng lại.
Vu Chính Hải cười ha hả. “Vẫn là thất sư đệ đủ lý trí… Hiện nay Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều đã bị ta tiêu diệt, theo ý của đệ thì bước kế tiếp nên làm thế nào?”
Tư Vô Nhai lúc này mới minh bạch lý do tại sao đại sư huynh lại nhiệt tình với mình. Thì ra là muốn hỏi việc này.
“Thế lực U Minh Giáo mở rộng quá nhanh, phỏng chừng đã thu hút sự chú ý của hoàng thất. Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn về triều, Ngụy Trác Ngôn lại thay hắn đến trấn thủ biên cương… Đại sư huynh, huynh phải cẩn thận đó.”
Vu Chính Hải hừ nhẹ một tiếng. “Muốn đối phó ta?”
“Chỉ là suy đoán thôi. Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện một nhân vật quan trọng có thể di dời lực chú ý của hoàng thất.” Tư Vô Nhai nói.
“Là ai?”
“Tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Giang Ái Kiếm!”
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân dẫn theo đám người lên núi, quay đầu nói với Giang Ái Kiếm: “Đừng lo lắng, đây đâu phải lần đầu ngươi tới Ma Thiên Các.”
Con ngươi Giang Ái Kiếm đảo một vòng, khẽ khàng đến bên cạnh Ma Thiên Các thấp giọng nói:
“Ca, chúng ta dù sao cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử… lát nữa ca nói tốt mấy câu giúp tiểu đệ trước mặt lão tiền bối được không?”
“Chẳng ra làm sao!” Minh Thế Nhân lách mình về phía trước, tỏ vẻ ghét bỏ. “Cách xa ta ra một chút, ai là ca của ngươi chứ!”
Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi thấy cảnh này cũng cạn lời.
Giang Ái Kiếm lại đến bên cạnh Chiêu Nguyệt thì thầm: “Chiêu Nguyệt, theo bối phận thì ta là ca của muội đó.”
“Cút.”
Chiêu Nguyệt khẽ quát một tiếng đầy ghét bỏ. Lời hắn nói chẳng hiểu sao nghe cứ như đang chửi người ta.
Giang Ái Kiếm tủi thân gãi đầu. Ta nào có chọc ai đâu chứ?
Lúc này Minh Thế Nhân mới dừng bước, quay đầu lại nói với hắn: “Nhanh đi lên, đừng có nói nhảm nữa.”
“Vẫn là Minh ca tốt với ta!” Giang Ái Kiếm lập tức vẫy đuôi chạy theo.
Giang Ái Kiếm đến Ma Thiên Các là vì đang gặp phiền toái. Cả Thần Đô bây giờ đều biết nhị hoàng tử Lưu Hoán đã chết trong Thuận Thiên Uyển.
Không bao lâu sau, đám người đã lên đến đỉnh núi. Vừa tới trước Ma Thiên Các, hai nữ đệ tử đã tiến lên nghênh đón.
“Cung nghênh tứ tiên sinh, ngũ tiên sinh và cửu tiên sinh trở về.”
Minh Thế Nhân gật đầu hỏi: “Sư phụ đang ở đâu?”
“Các chủ đang nghỉ ngơi.”
Một nữ đệ tử khác bẩm báo: “Nhị tiên sinh đã về Ma Thiên Các.”
Lời này vừa thốt ra, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều lấy làm kinh hãi.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Nữ đệ tử kia bị thái độ của Minh Thế Nhân doạ sợ, bèn lặp lại: “Nhị tiên sinh đã về Ma Thiên Các.”
“Phản đồ cũng có mặt mũi quay về? Bây giờ hắn đang ở đâu?” Minh Thế Nhân hùng hổ nói.
“Đang hối lỗi trong động diện bích.”
“Đợi lát nữa ta phải đến đó giáo huấn phản đồ một trận mới được!” Minh Thế Nhân nghiêm túc nói.
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ xa nói vọng lại:
“Tứ tiên sinh có điều không biết, Các chủ bôn ba mấy ngàn dặm đến Vân Chiếu lâm địa giết Kiếm Si La Trường Khanh, bắt được nhị tiên sinh.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía hắc ảnh. “Ngươi là ai?”
“Đoạn Hành của Ma Sát Tông. Đoạn mỗ tham kiến các vị tiên sinh… Chuyện ở Vân Chiếu lâm địa, Đoạn mỗ được tận mắt nhìn thấy. Cuộc chiến giữa đại tiên sinh và nhị tiên sinh đúng là trời long đất lở, vô tiền khoán hậu khiến cả đời Đoạn mỗ không cách nào quên.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, tinh thần liền trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu rõ về đại sư huynh và nhị sư huynh không thua bất luận kẻ nào, cũng biết tu vi của hai người cực kỳ đáng sợ, đương nhiên vô cùng tò mò với cuộc chiến giữa bọn họ, lập tức hỏi:
“Lợi hại cỡ nào? Mau mau mau, kể cho bọn ta nghe đi.”
Hai ngày nay Đoạn Hành chờ ở Ma Thiên Các, không có người nào cùng chia sẻ khiến hắn nhịn hết nổi, thế nên lúc này mới liều mạng nghênh tiếp Minh Thế Nhân.
“Tứ tiên sinh, ngài có biết Bách Diệp Hồ không? Vân Chiếu lâm địa ở gần Bách Diệp Hồ… đại tiên sinh và nhị tiên sinh chiến đấu ở nơi đó…”
“Tình cảnh đó không phải là thứ nhân loại có thể làm ra được đâu… một đao của đại tiên sinh chém đôi Bách Diệp Hồ…”
Đám người nghe như si như say. Đoạn Hành hớn hở kể lể, nói khoác lên không ít, thỉnh thoảng lại chêm vào “phạm vi ngàn dặm” hoặc là “cao đến vạn thước”…
Minh Thế Nhân hăng say đứng nghe, liên tục gật đầu như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, thỉnh thoảng lại nói mấy câu “Ác liệt như vậy?”, “Lợi hại vậy sao?”…
Cứ thế, người đối kẻ đáp hăng say trò chuyện thật lâu.
Nói tới đoạn quan trọng, giọng của Đoạn Hành không khỏi vút cao: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh chiến đấu lên đến cao trào, nhị tiên sinh tung ra một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, đoán xem chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì? Đừng có câu giờ nữa, mau nói đi!” Minh Thế Nhân thúc giục.
“Thiên địa phong vân đều biến sắc! Đoạn mỗ đứng cách xa hơn mười dặm mà vẫn cảm thấy ngạt thở. Dù gì thì ta cũng là Nguyên Thần cảnh tứ diệp, thế mà không cách nào ngăn cản được dư chấn!” Đoạn Hành nghiêm túc kể lại.
“Vân chiếu lâm địa cây cao chọc trời, ngươi đứng xa mười dặm sao có thể thấy rõ được?” Minh Thế Nhân khó hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận