Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1009

Bắn tên xong, Lục Châu lại chắp tay sau lưng nhìn về phía Ngụy Tuấn Tử đang thẫn thờ nhìn mình.
Trên không trung, ba vị thập diệp vẫn đang kịch chiến, hồng quang nở rộ khắp nơi, những người đang quan sát trận chiến đều hoa hết cả mắt, chẳng ai có thể nhận ra kim sắc vừa nhoáng lên rồi biến mất dưới mặt đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Im lặng một lúc, Lục Châu mới mở miệng bình luận: “Không biết tự lượng sức.”
Ngụy Tuấn Tử vội vàng dập đầu, toàn thân run rẩy không ngừng: “Cầu tiền bối tha mạng! Tiền bối, tiền bối…”
“Sớm biết sẽ như thế này, sao lúc trước lại làm thế?”
Lục Châu không nhìn hắn nữa mà tiếp tục quan chiến. Đúng lúc này, ba toà pháp thân thập diệp đột ngột tách ra, tựa hồ đã phân thắng bại. Hồng cương trên bầu trời từ từ biến mất.
Dư Trần Thù vẫn đứng thẳng, sắc mặt thản nhiên, mà hai người đối diện hắn đều lấy tay che ngực, toàn thân đều là máu, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng, không ngừng thở hổn hển nói không nên lời.
Dư Trần Thù chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ nói: “Sớm biết sẽ như thế này, sao lúc trước lại làm thế?”
Lục Châu câm nín.
Sớm biết như vậy lão phu đã đi đăng ký bản quyền câu nói này.
Huyền Thành Tử giận dữ hét: “Vì cái gì?!”
“Đừng nói là các ngươi, cho dù cường giả khai Mệnh Cách đích thân tới cũng không làm gì được ta.” Dư Trần Thù nghiêm túc đáp, “Nếu là ở Thiên Vũ Viện, cường giả khai Mệnh Cách cũng phải chết không có chỗ chôn.”
Huyền Thành Tử cùng Mạc Hành Lộ đều chỉ biết câm nín.
Lúc này Giản Đình Trung từ bên dưới bay lên, trong tay cầm Mệnh Cách Chi Tâm mừng rỡ nói: “Viện trưởng, ta lấy được Mệnh Cách Chi Tâm rồi!”
Dư Trần Thù gật đầu: “Rất tốt.”
Nhận thấy đây là cơ hội sống sót duy nhất của mình, Ngụy Tuấn Tử liều mạng hô lớn: “Viện trưởng!! Ta biết cách đánh bại Mệnh Cách thú ẩn bên trong hạp cốc! Cứu ta !”
Soạt! Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Dư Trần Thù nhìn lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Ba tên cửu diệp của Xích Dương Môn đâu? Nam tử trung niên này không chỉ không bị giết chết mà còn bình yên vô sự đứng đó.
“Ngươi không chết?” Dư Trần Thù bay về phía Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu đáp: “Chỉ là cửu diệp sao có thể làm lão phu bị thương.”
Dư Trần Thù nhướng mày, rốt cuộc cũng minh bạch. “Không ngờ vị cao thủ Vân Sơn lại đang đứng ở trước mắt ta.”
Ngụy Tuấn Tử hoang mang.
“Ngươi biết rồi?”
“Ta đương nhiên biết đây là cạm bẫy. Cho nên ta tương kế tựu kế, chỉ là không ngờ Lục huynh lại trẻ tuổi như vậy.” Dư Trần Thù vân đạm phong khinh nói.
Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ cùng đám cửu diệp bị trọng thương đều nghi hoặc nhìn cảnh tượng này. Vì sao Dư Trần Thù lại nói chuyện với một “người trẻ tuổi”, còn gọi đối phương là “Lục huynh”? Người này là ai?
“Tương kế tựu kế?”
Lục Châu liếc nhìn bốn phía, tu hành giả có mặt trong Thiên Luân sơn mạch hầu hết đều đã thụ thương. Tình hình của Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ không mấy khả quan, chỉ có ba người Thiên Vũ Viện là không bị thương tích gì. Đứng ở góc độ của Lục Châu thì kế hoạch của Tư Vô Nhai đã thành công. Bại lộ vào thời điểm này cũng không có vấn đề gì.
Dư Trần Thù cởi mở nói: “Ta đã sớm nghe nói tới đại danh của ngươi. Trong mắt ta, ngươi giết được Diệp Chân thì đương nhiên có thể giết Ngung thú. Lục huynh cố ý thả Ngung thú đi đơn giản là để dẫn tới phân tranh, tạo điều kiện cho kim liên giới xâm lấn nơi này.”
Lục Châu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời Dư Trần Thù nói thật có lý nha.
“Dư Trần Thù, ngươi không giống loại người ngu muội.”
“Suy cho cùng, chúng ta cũng chẳng có đại thù gì. Nhưng thế cục bất đồng, chúng ta chỉ có thể là kẻ địch.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Trên đời này không có ai sinh ra đã là đối thủ một mất một còn. Tự gây nghiệt thì không thể trách người khác. Nếu ngươi đầu hàng, lão phu có thể tha cho ngươi tội chết.”
Đám người nghe vậy không khỏi sửng sốt. Trên đời này còn có người dám nói chuyện như vậy với Dư Trần Thù?
Dư Trần Thù phất tay: “Mời xem.”
Từ bốn phía Thiên Luân sơn mạch có không ít tu hành giả đến từ rất nhiều tông môn khác nhau đang chậm rãi đến gần.
“Đây chính là cái ngươi gọi là tương kế tựu kế?” Lục Châu chỉ cảm thấy đáng tiếc vì cao thủ trong cung Hạ Hầu Sinh không xuất hiện.
Dư Trần Thù cười đáp: “Lát nữa ngươi sẽ biết rõ.” Nói xong hắn lao vụt xuống, trong tay xuất hiện chưởng ấn đỏ như máu.
Lục Châu ung dung nhìn Dư Trần Thù, bàn tay chậm rãi nâng lên, kim quang chói mắt.
“Dị tộc!”
“Là người dị tộc!”
Ầm! Hồng chưởng và kim chưởng kịch liệt va chạm, cương khí tạo thành làn sóng chấn động khiến đám tu hành giả cửu diệp quan chiến phải gọi ra cương khí hộ thể.
Hồng chưởng bốc lên hoả diễm, kim chưởng cũng xuất hiện kim diễm, hai loại hoả diễm không ngừng giằng co.
“Nghiệp Hoả!”
“Kim liên Nghiệp Hoả? Trong cảnh nội Đại Đường sao lại có cao thủ bậc này ẩn nấp?!”
Người xui xẻo nhất chính là Ngụy Tuấn Tử nằm cạnh Lục Châu. Hắn bị hai loại Nghiệp Hoả thiêu đốt đến mức gương mặt đỏ rực, tiếng kêu thảm vang lên liên hồi, làn da và kinh mạch hắn đang héo rũ với tốc độ cực nhanh, đáng tiếc chẳng ai quan tâm đến sinh tử của hắn.
Chẳng thể trách lòng người dửng dưng, cao thủ đang đối chiêu, ai mà dám đến gần?
Hồng diễm đột ngột bốc lên từ dưới mặt đất, dâng cao đến mấy trượng, kim diễm cũng gia tăng theo. Nghiệp lực sẽ không tổn thương chủ nhân của nó mà chỉ thiêu đốt và ăn mòn đối thủ. Hai bên không ngừng so đấu xem Nghiệp Hoả của ai thịnh vượng hơn.
Trên mặt Dư Trần Thù lộ vẻ kinh ngạc: “Quả nhiên là Nghiệp Hoả.”
“Ngươi rất bất ngờ?”
“Nhiều năm qua ta vẫn luôn tưởng tượng ra một đối thủ tầm cỡ như ta sẽ trông như thế nào, hắn và ta có thể đấu một trận sảng khoái vui vẻ. Nay mong mỏi này của ta cũng đã được đền đáp.” Dư Trần Thù cởi mở nói, “Đứng ở trên cao không tránh khỏi cảm giác cô độc.”
“Đứng ở trên cao không phải cô độc… mà là khi té sẽ càng đau.”
Xoẹt !
Song phương lại gia tăng nguyên khí, Nghiệp Hoả bốc lên cao đến ba trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận