Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1178

Tim Giang Cửu Lý và mấy tên Hắc Ngô Vệ đập cực kỳ nhanh. Tiêu Vân Hoà đỡ hơn một chút.
Tim Vu Triều đập nhanh như ngựa chạy nước rút, hẳn là đang nhớ lại tình cảnh lúc trước hắn bị Lục Châu truy sát, tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Rốt cuộc mọi người đã hiểu vì sao Tiêu Vân Hoà cứ khăng khăng một mực bảo vệ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung như vậy, kể cả Nam Cung Ngọc Thiên đang ẩn nấp!
Lục Châu không để ý đến người khác mà tiếp tục di chuyển, tìm về phía có âm thanh.
Thịch !
Có lẽ do vô tình đến gần, Lục Châu bắt giữ được một tiếng tim đập. Tuy chỉ có một lần, nhưng đã đủ.
Lục Châu quan sát đống đất đá trước mặt, khẽ quát: “Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi tay lão phu?”
Lục Châu nâng tay, chưởng ấn màu lam nhạt bay ra đánh vào đống đất đá.
Oanh!
Đá vụn bắn tung toé đầy trời. Nam Cung Ngọc Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không bay ra sau, song chưởng giữ lấy bạch sắc Tinh Bàn.
Tinh Bàn kia đã ảm đạm đi rất nhiều, có năm viên Mệnh Cách hoàn toàn dập tắt, thậm chí trên Tinh Bàn còn để lại từng đạo vết nứt.
Đám người thấy vậy, toàn thân khẽ run.
Soạt!
Đúng lúc này, Huyền Điểu bay lên, gào lên một tiếng chói tai.
Âm thanh của Huyền Điểu vốn là một loại âm công, Nam Cung Ngọc Thiên nhân cơ hội này na di về phương xa.
Lục Châu sử dụng lực lượng của viên Mệnh Cách thứ tư, tốc độ lên tới cực hạn không hề thua kém Nam Cung Ngọc Thiên, vừa vọt tới sau lưng hắn đã tung thêm một chưởng.
Nam Cung Ngọc Thiên xoay người lại tung chưởng. Ầm!
Cương khí giao thoa cắt xuống mặt đất tạo thành một đường hẹp dài đến mấy ngàn mét.
“Ngươi cho rằng ngươi vô địch?” Hai mắt Nam Cung Ngọc Thiên đỏ bừng, song chưởng hắn toát ra màu sắc quỷ dị, vừa xanh vừa tím.
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu chính là vô địch.”
Vốn là kim chưởng, đột nhiên biến thành lam chưởng!
Lam chưởng thế như chẻ tre, đánh tan chưởng ấn của Nam Cung Ngọc Thiên sau đó ập vào lồng ngực hắn.
Phốc !
Nam Cung Ngọc Thiên phun máu, toàn thân nện vào mảnh phế tích bên dưới, bụi đất tung bay.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Đừng nói là có Thái Huyền chi lực, cho dù không sử dụng tới, chỉ dựa vào tu vi của Lục Châu vẫn có thể đánh thắng. Lục Châu là bốn Mệnh Cách khoẻ mạnh, Nam Cung Ngọc Thiên đã bị trọng thương không cách nào đánh lại.
Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, nín thở quan sát một màn này. Chín Mệnh Cách lại không có sức phản kháng, lão nhân này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Gào !
Bạch sắc Huyền Điểu sốt ruột, nhào về phía Lục Châu.
“Nghiệt súc, tìm chết!” Lục Châu quát.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà không khỏi kinh ngạc: “Hắn không bị huyễn âm mê hoặc?”
“Tháp chủ, huyễn âm là gì?”
“Là năng lực của bạch sắc Huyền Điểu. Loại hung thú này phát ra âm thanh gây ra cảm giác tê liệt trong phút chốc, đặc biệt là đối với những người đứng trước mặt nó, mặc kệ người đó có tu vi mạnh đến cỡ nào thì cũng đều bị ảnh hưởng. Kỳ quái, kỳ quái…” Tiêu Vân Hoà không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu không chỉ không bị ảnh hưởng mà còn bị chọc giận, ánh mắt trở nên lăng lệ, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay.
“Hợp cấp?” Trong lòng Tiêu Vân Hoà khẽ động.
Vũ khí hợp cấp chỉ có thế lực mạnh như Hắc Tháp Bạch Tháp mới có được. Vị Danh Kiếm xuất hiện khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ về Lục Châu.
Đây rốt cuộc là ai? Lam liên giới có thật sự tồn tại?
Bạch sắc Huyền Điểu ý thức được nguy hiểm, muốn né tránh, nhưng Lục Châu cưỡi trên lưng Đế Giang, dùng tốc độ như thiểm điện chém mạnh xuống. Nghiệp Hoả bốc lên.
Xoẹt !
Một kiếm trảm hư không.
“Huyền Điểu!”
Bên dưới truyền tới tiếng Nam Cung Ngọc Thiên bi phẫn gào thét. Huyền Điểu bị giết, hắn còn khó chịu hơn bị diệt một Mệnh Cách.
Lục Châu không thèm nhìn lại cũng biết kết quả của Huyền Điểu. Toàn thân nó bị chém ra làm đôi, máu tươi đổ xuống, thân thể nện vào mặt đất.
[Ting ! đánh giết Huyền Điểu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
Lục Châu lãnh đạm nhìn lướt qua, đáng tiếc Huyền Điểu không phải Mệnh Cách thú, không cách nào thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm.
Đúng lúc này, Tiêu Vân Hoà vội vàng nói:
“Nam Cung Ngọc Thiên, dừng tay đi. Cầu xin tha thứ có lẽ còn có hy vọng sống.”
Bụi đất tản đi, bạch bào trên người Nam Cung Ngọc Thiên đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, thù hận và phẫn nộ đã lấp đầy lý trí. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.
“Dù có chết, ta cũng phải khiến ngươi trả giá đắt!”
Nam Cung Ngọc Thiên đeo vào hai tay một cặp giới chỉ màu trắng nhạt tựa như một loại vũ khí nào đó, sau đó vọt lên tấn công về phía Lục Châu, lực chiến đấu đột ngột tăng lên gấp bội.
Quyền cương đánh tới dày đặc, hiển nhiên đã vượt qua lực lượng ba Mệnh Cách.
Lục Châu dùng tinh bàn ngăn ở trước mặt. Vô số bạch sắc quyền cương nện vào Tinh Bàn, cự lực đẩy lùi Lục Châu.
Ông !
Tinh Bàn rung động, bị đánh đến biến dạng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là năng lực gì? Là hiệu quả do giới chỉ kia mang lại?
Tiêu Vân Hoà tán thán nói: “Lục huynh đúng là tài cao gan lớn, lại dám dùng lực lượng bốn Mệnh Cách để ứng phó với Minh Vương Giới của Nam Cung Ngọc Thiên.”
Vu Triều kinh ngạc nói: “Đây chính là Minh Vương Giới?”
“Nghe nói Minh Vương Giới là một cặp nhẫn bảo bối lấy được từ kế hoạch Thái Hư. Nhờ có Minh Vương Giới, địa vị của Nam Cung Ngọc Thiên mới đứng vững trong Bạch Tháp. Món đồ này không thể dùng phẩm giai để đo đếm giá trị. Nó có thể tăng lực chiến cho tu hành giả lên nhiều lần trong một thời gian ngắn. Đương nhiên tác dụng phụ cũng có, đó là sau khi bộc phát sẽ lâm vào tình trạng hư nhược trong một khoảng thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận