Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1523

“Đến cấp bậc chân nhân, ân oán tình thù của phàm nhân nên quên đi là tốt nhất. Đây cũng chính là thứ đang trói chân ngươi không thể tiến vào cảnh giới mười chín Mệnh Cách.”
Diệp Chính vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Thác Bạt Tư Thành xoè tay ra: “Thái Hư Huyền Đan.”
“Thác Bạc huynh… ngươi như vậy là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của?” Diệp Chính nhíu mày nói.
“Ngươi nghĩ nhiều, nếu ta thật sự muốn hôi của thì đã thừa dịp ngươi chưa khôi phục ba Mệnh Quan, đến Nhạn Nam Thiên càn quét một trận rồi. Ngươi cứ nói một tiếng, có cho hay không.” Thác Bạt Tư Thành nói.
“Dù sao cũng phải cho ta một cái lý do chứ?”
“Vậy thì nhìn đi.” Thác Bạt Tư Thành nâng tay phải lên, đẩy về phía trước.
Tinh Bàn xuất hiện bên ngoài lương đình. Thanh sắc Tinh Bàn có mười chín Mệnh Cách đang sáng lên theo thứ tự, cuối cùng dừng lại ở Mệnh Cách lớn nhất.
Thác Bạt Tư Thành lại vung tay, Tinh Bàn biến mất.
Diệp Chính kinh ngạc nói: “Mười chín Mệnh Cách?”
Thác Bạt Tư Thành gật đầu: “Nói tới cũng kỳ quái, từ sau khi cứu ngươi về, ta bế quan tu hành. Ba ngày trước ta thành công tiến vào cảnh giới mười chín Mệnh Cách.”
Đối với chân nhân, mười chín Mệnh Cách khó đạt được là vì không có Mệnh Cách Chi Tâm đạt chất lượng, đồng thời việc khai Mệnh Cách có độ khó rất lớn.
Mí mắt Diệp Chính giần giật, trong lòng vừa ao ước vừa đố kỵ, nhưng rồi cũng hoá thành hư vô, gật đầu nói: “Chúc mừng.”
Thác Bạt Tư Thành chỉ tay vào đầu mình nói: “Ta đã khai ngộ, nếu có Thái Hư Huyền Đan tương trợ thì sẽ củng cố được cảnh giới, thậm chí rất có khả năng tiến vào hai mươi Mệnh Cách.”
“Khai ngộ?” Diệp Chính nghi hoặc hỏi.
Thác Bạt Tư Thành nhớ lại cảm giác tuyệt vọng và bất lự khi bị hàng cách ngày đó, lắc đầu đáp: “Chỉ có thể hiểu, không thể giải thích. Mong Diệp huynh thứ lỗi.”
Diệp Chính thở dài một tiếng: “Nếu có thể truyền thụ bằng lời thì việc tu hành nào có gian nan đến vậy. Thôi được, trong vòng ba ngày ta sẽ dâng lên Thái Hư Huyền Đan.”
“Đa tạ.”
Thác Bạt Tư Thành mỉm cười nói: “Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Chỉ là… ngươi tốt nhất nên đến hỏi Phạm Trọng một tiếng, thái độ của lão già này không quá rõ ràng.”
Diệp Chính gật đầu. Sau đó hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Trong cung điện bạch sắc.
Nữ hầu khom người nói: “Chủ nhân, Bạch Tháp bình yên vô sự, tân Tháp chủ Diệp Thiên Tâm thành công khai Mệnh Cách thứ ba rồi.”
Lam Hi Hoà bình tĩnh gật đầu: “Không hổ là người có khí tức Thái Hư. Hy vọng nàng nhanh chóng trưởng thành, trở thành cân bằng giả nơi đó.”
“Chủ nhân, không phải nơi đó không cần cân bằng giả sao?”
“Trước đây không cần, không có nghĩa là sau này không cần.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói, “Bí ẩn chi địa thế nào rồi?”
“Bẩm chủ nhân, thánh thú xuất hiện, bay về phía đông Vô Tận Hải. Cân bằng giả không có ra tay với nó. Về phần Lục các chủ… thuộc hạ tra không ra tung tích.”
Lam Hi Hoà khẽ than một tiếng, nhắm mắt lại thì thào: “Có lẽ… ta nhìn nhầm.”
Đảo mắt đã ba tháng trôi qua.
Trong bí ẩn chi địa, tân Trấn Thọ Khư.
Thực tế đã tiêu hao 45 tháng thọ mệnh, Lục Châu cảm giác được Mệnh Cung đã hoàn toàn ổn định, tương đương với đã trải qua gần bốn năm tu hành, rốt cuộc có thể mở ra thêm một Mệnh Cách.
Lục Châu gọi ra liên toạ, mở bản đồ Mệnh Cách ra.
Hiện tại khu vực Nhân đã mở bảy Mệnh Cách, còn năm cái chưa mở. Khu vực Địa mở ra ba Mệnh Cách, khu vực Thiên, cũng chính là đại Mệnh Cách mới mở một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô.
Ung Hoà có năng lực xuất sắc, gần tiếp cận thánh thú, xui xẻo là nó gặp phải Lục Châu, lực lượng Thiên thư có thể hoàn mỹ khắc chế năng lực của nó. Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà hoàn toàn có thể xem là đại Mệnh Cách.
“Đại Mệnh Cách thứ hai, hẳn nên nằm trong khu vực Thiên.”
“Thiên Ất.”
Lục Châu lựa chọn vị trí này, thả Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà vào. Vì đây là Mệnh Cách quý giá nên hắn có ý định để đồ đệ sử dụng lần nữa.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm cấp tốc khảm vào trong Mệnh Cung.
“Tác dụng của không gian lưu chuyển trong Trấn Thọ Khư quả nhiên bất phàm.”
Lần đầu tiên khai đại Mệnh Cách, Lục Châu mất ba tháng. Bây giờ thời gian tăng tốc 15 lần, Lục Châu chỉ cần khoảng bảy ngày là hoàn thành.
Lúc này, bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh năng lượng rung động. Hắn mặc niệm thần thông Thiên thư bám vào lỗ tai, cấp tốc xác định nguồn gốc phát ra âm thanh.
“Ngươi thật sự muốn bản hoàng giúp ngươi vượt qua Mệnh Quan thứ nhất?” Lục Ngô hỏi.
“Đúng vậy, không có nơi nào thích hợp hơn khu vực băng phong của ngươi.” Vu Chính Hải cười đáp.
Vu Chính Hải trước khi đến đây là bốn Mệnh Cách, ngẫm lại, gần “bốn năm” tu hành, hắn mở thêm hai Mệnh Cách cũng hợp tình hợp lý.
Lục Ngô nhìn kỹ lại vị chí tôn tương lai trước mặt, mở miệng nói: “Thú vị. Bản hoàng thoả mãn ngươi.”
Nó há miệng ra, từng sợi lông trên người như châm dựng thẳng, loé lên hàn mang. Hàn khí bao phủ xung quanh, bạch vụ dâng trào bao bọc lấy Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải bị đông cứng, đứng yên không nhúc nhích.
Lục Ngô ngậm miệng lại, quay đầu hỏi: “Có khi nào… không chịu nổi không?”
Đoan Mộc Sinh nhảy lên lưng nó, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
“Hắn chỉ mới là sáu Mệnh Cách, bản hoàng thổi một ngụm… có thể so sánh với hai Mệnh Quan đó.” Lục Ngô nói.
Nếu làm chí tôn tương lai chết cóng thì xong đời nó.
Đoan Mộc Sinh cười đáp: “Ngươi yên tâm đi, ngươi không hiểu rõ đại sư huynh của ta đâu.”
“Ngươi không hiểu rõ bản hoàng thì có.”
“Không, ngươi không hiểu rõ đại sư huynh.”
“Được rồi, ngươi thắng.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Chủ ý này của Vu Chính Hải nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Lục Ngô dùng toàn lực ứng phó có thể ngang ngửa với chân nhân. Vu Chính Hải dùng biện pháp này để thông qua Mệnh Quan đúng là không tệ, ổn thoả hơn việc tìm đến chỗ cực hạn nhiều.
Két.
Lục Châu thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà đã chìm vào Mệnh Cung, bèn vung tay lên, thu lại Mệnh Cách Chi Tâm.
Bước một đã xong, bước tiếp theo chính là lấp đầy thọ mệnh.
Hiện tại thọ mệnh của hắn là 5.744 năm, hao tổn 1.500 năm, lại được bù về năm trăm năm, vậy tuổi thọ còn lại là 4.744 năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận