Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1871: Sư nương quá già

Tại trục trung tâm có một đạo hàn quang nhỏ yếu như một bức tường mỏng dựng trước mặt Lục Châu. Lục Châu dễ dàng băng qua, Khâm Nguyên thì đứng ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ hâm mộ.
“Ai dà, từ thời kỳ thượng cổ đã có sự kỳ thị rõ rệt. Hung thú và nhân loại vốn có thể ở chung hài hoà, vì sao cứ nhất định phải đối lập nhau làm gì?” Khâm Nguyên cảm thán nói.
Lục Châu nói: “Đừng trách tổ tiên vô tình, bọn hắn bố trí trục trung tâm chỉ để tự bảo vệ mình thôi. Người sống dưới đồng bằng và hung thú sống trong rừng rậm cũng đều như nhau, nơi nào cũng ẩn tàng các loại nguy cơ.”
“Là ta nghĩ nhiều.” Khâm Nguyên gật đầu.
“Nếu ngươi muốn đi cùng lão phu thì không được gọi lão phu là Ma Thần nữa.” Lục Châu dặn dò.
Khâm Nguyên hiểu được, ngoại giới hỗn loạn như vậy, tu vi Ma Thần đại nhân vẫn chưa trở về đỉnh phong, muốn an ổn tu hành thì phải che giấu thân phận là điều đương nhiên, lập tức đáp: “Vâng.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng, năng lượng nhàn nhạt bám vào vách tường trục trung tâm, quả nhiên vách tường hiện ra một lỗ hổng.
Khâm Nguyên bay qua phía bên này. “Đa tạ Ma… à, vậy ta phải gọi ngài là gì?”
“Lục các chủ.”
“Vâng.”
Lục Châu xoay người, mang theo Khâm Nguyên bay về phía Ma Thiên Các.
Buổi chiều, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá.
Trong khu vực tu luyện, các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn vẫn đang không ngừng tu hành và luận bàn.
“Sư phụ trở về rồi kìa!”
Tiểu Diên Nhi nhìn ra xa, thấy Lục Châu và một nữ nhân trung niên đang bay tới.
“Đó là ai?”
“Không biết, không quen nha.” Chư Hồng Cộng lắc đầu, “Có khi nào… sư phụ có nữ nhân rồi không?”
Soạt!
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng thầm thì: “Ta… ta chỉ đoán mò thôi mà. Trước đó sư phụ già quá, giờ trẻ lại rồi thì muốn có nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Chỉ là nữ nhân này hình như hơi lớn tuổi, sư nương của ta lẽ ra nên trẻ trung xinh đẹp mới phải.”
“Lão bát.”
Chư Hồng Cộng quay đầu nói: “Đại sư huynh, huynh gọi ta?”
“Quỳ xuống!” Vu Chính Hải uy nghiêm nói.
“Á?”
“Sư phụ không ở đây, đệ lại dám nói xấu sau lưng người là muốn ăn đòn có phải không?” Vu Chính Hải răn dạy, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bồi thêm một câu, “Tuy là ta cũng thấy đệ nói có lý lắm.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng bất chấp mọi thứ, quỳ phịch xuống đất: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Trong chớp mắt, Lục Châu và Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt đám người.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng chắp tay hành lễ.
Khâm Nguyên gật đầu tán thưởng, mặc kệ là lúc nào, Ma Thần đại nhân tôn quý cũng đều sẽ có một đám fan hâm mộ trung thành đi theo nha.
“Sư phụ, vị này là?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu cười hỏi.
“Đừng hỏi, chắc chắn không phải là sư nương.” Tiểu Diên Nhi cảm thấy nữ nhân này quá già, không hợp với sư phụ.
Lục Châu cau mày nói: “Sư nương?”
Chát!
Chư Hồng Cộng tự tát vào miệng mình, lớn tiếng nói: “Đồ nhi tự mình vả miệng!”
Khâm Nguyên lập tức khom người với Lục Châu: “Thì ra là đồ nhi của Ma… Lục các chủ. Ta làm gì có tư cách đó.”
Nó liếc mắt nhìn quanh, phát hiện đám người trẻ tuổi trước mặt đều có thiên phú rất tốt.
“Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.” Vu Chính Hải chột dạ đáp.
“Ngươi dẫn nàng đi tìm hiểu về các đồng môn.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Thì ra là tân nhân mới gia nhập Ma Thiên Các?
“Vẫn nên để ta làm thì thích hợp hơn.” Mạnh Trường Đông bước lên, xung phong nhận việc.
Hắn chắp tay nói với Khâm Nguyên: “Ta là hộ pháp Mạnh Trường Đông của Ma Thiên Các, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Khâm Nguyên thầm nghĩ, đây đều là bộ hạ của Ma Thần đại nhân, tương lai đều là chiến thần dũng mãnh thiện chiến. Trong đầu nó hiện ra hình ảnh đám người đạp nát Thái Hư, bèn nghiêm túc đáp: “Thượng cổ Khâm Nguyên.”
“Thượng cổ Khâm Nguyên?” Mạnh Trường Đông chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái tên quá mức kỳ quái.
Nhưng mà lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn, bốn vị trưởng lão và các vị tả sứ hữu sứ đều đồng loạt lùi về sau trăm trượng, cảnh giác nhìn Khâm Nguyên.
“Thượng cổ Khâm Nguyên có thể hoá thành hình người! Đây chính là thượng cổ thánh hung!” Khổng Văn cấp tốc nói.
Nghe vậy, các đệ tử Ma Thiên Các lập tức vọt về sau né tránh, ngay cả Chư Hồng Cộng đang quỳ dưới đất cũng vèo một cái xuất hiện cách đó trăm trượng.
Đám người khẩn trương như gặp đại địch!
“Sư phụ, đây là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên! Lúc nãy huynh đệ Khổng Văn đã đi tìm Trần đại thánh nhân để xác nhận thông tin này!” Chư Hồng Cộng hô to.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn đầu đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm nhìn thượng cổ Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên nghi hoặc nhìn đám người. Có lẽ mọi người đang hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Ma Thần đại nhân? Nó vừa định lên tiếng giải thích thì Trần Phu từ xa vọt tới, uy nghiêm nói: “Tránh ra!”
Chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, mang theo một kích toàn lực của đại thánh nhân đánh tới trước mặt Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên nhíu mày, vung tay đẩy ra một đoàn quang hoa va chạm với chưởng ấn. Ầm! Chưởng ấn tiêu tán giữa không trung.
“Thật mạnh.” Các đệ tử Thu Thủy Sơn kinh ngạc đến ngây người.
Khâm Nguyên không hổ là thượng cổ thánh hung, chỉ dùng một chiêu đã phá giải lực lượng của đại thánh nhân.
“Dừng tay.” Lục Châu thản nhiên nói.
Trần Phu đáp xuống đất, nhìn thẳng vào Khâm Nguyên bằng ánh mắt dè chừng:
“Lục lão đệ, ngươi bị nó lừa gạt rồi! Nó là Khâm Nguyên hoá thành hình người! Ta không ngờ chỗ sâu trong Văn Hương Cốc lại có thượng cổ Khâm Nguyên. Thì ra là thế, thì ra là thế…”
Khâm Nguyên nhíu mày: “Lục lão đệ?”
Dám gọi Ma Thần đại nhân là Lục lão đệ, nhân loại này đúng là không biết tốt xấu. Hình tượng Trần Phu trong mắt Khâm Nguyên lập tức xuống tới âm điểm.
Trần Phu lại nói: “Ngươi mau đứng cách xa nó một chút, ta sẽ đánh cho nó hiện nguyên hình.”
“Không cần.” Lục Châu lắc đầu nói, “Lão phu đương nhiên biết rõ nó là Khâm Nguyên.”
Biết rõ mà còn đứng gần như vậy? Đám đệ tử Ma Thiên Các khó hiểu vô cùng.
“Người và hung thú xưa nay tương khắc như nước với lửa, không thể không đề phòng.” Trần Phu cau mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận