Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1851: Trục xuất khỏi sư môn

Trần Phu lại nói: “Vân Đồng Tiếu, Lương Ngự Phong, vi sư phạt các ngươi tự trừ bỏ một Mệnh Cách, các ngươi có chịu nhận phạt?!”
Hai người làm gì còn ý niệm phản kháng, lập tức quỳ xuống đáp: “Đồ nhi xin nhận phạt!”
Ít nhất bọn hắn còn được khôi phục Mệnh Cách trong ba ngày, trừng phạt này không tính là quá nặng.
Sau khi đánh tan toàn bộ Mệnh Cách của Lưu Chinh, Hoa Dận mang hắn tới trước mặt Trần Phu. Vốn Hoa Dận cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên mặt Lưu Chinh thì lòng thương tiếc của hắn cũng biến mất.
Thân là đại sư huynh, hắn không muốn nhìn thấy đồng môn phải đánh nhau đến ngươi chết ta sống. Nhưng mối quan hệ giữa các đồng môn Thu Thủy Sơn ngoài mặt thì có vẻ hài hoà nhưng trong lòng thì đều đã sắp vạch mặt với nhau. Mà những thứ này chỉ cần một mồi lửa duy nhất để bộc phát là sư phụ quy thiên.
Sự xuất hiện của Lục Châu và thái độ cương quyết của Trần Phu đã khiến mâu thuẫn bộc phát ra sớm hơn.
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong dứt khoát tự đánh hạ một Mệnh Cách của mình trước mặt tất cả mọi người.
Trương Tiểu Nhược sau khi bị giáng liền ba cấp thì vẫn quỳ dưới đất, không hề động đậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Chinh: “Ngươi… ngươi… cứu binh của ngươi đâu?”
Lưu Chinh trầm mặc không nói một lời.
Các đệ tử ngoại môn Thu Thủy Sơn cảm thấy trong thời gian ngắn rất khó có thể tiếp nhận việc này. Trong mắt bọn hắn, mười vị tiên sinh đều là người mà bọn hắn tôn kính nhất, lại không ngờ thành ra thế này.
Hoa Dận quỳ xuống trước mặt Trần Phu. “Đồ nhi là đại sư huynh lại không làm tròn trách nhiệm của mình, mọi sai lầm của bọn hắn đều là bởi vì đại sư huynh như đồ nhi không đảm đương nổi! Xin sư phụ phạt nặng!”
Hoa Dận liên tiếp dập đầu xuống đất.
Thực ra hắn đã phát giác được điều này từ lâu, chỉ là hắn còn hy vọng các huynh đệ có thể khoan dung cho nhau. Dù đến một ngày sư phụ quy thiên, có đại sư huynh ở đây, hẳn là các sư đệ cũng sẽ tôn trọng mình mà không nháo quá lớn.
Trần Phu thở dài một tiếng.
Hoa Dận đương nhiên có sai, nhưng không thể phạt nặng. Suy cho cùng Hoa Dận vẫn rất trung thành, chỉ là hắn không nỡ nặng tay với ai, do dự thiếu quyết đoán. Nếu hắn cũng bị phạt thì Thu Thủy Sơn sẽ không còn ai gánh vác nữa.
Trần Phu còn chưa kịp mở miệng, Hoa Dận đã gọi ra Mệnh Cung, năm ngón tay hoá thành trảo ấn tự đào ra một Mệnh Cách!
“Ngươi?” Trần Phu nhíu mày.
Hoa Dận cố chấp lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra, sau đó tự điểm hai huyệt đạo trên người, phong bế nguyên khí lại trong đan điền khí hải.
Trần Phu lắc đầu nói: “Mỗi người trong số các ngươi đều là đồ nhi ngoan! Lời ta nói các ngươi chỉ xem như gió thoảng bên tai.”
“Đồ nhi không dám!” Đám đệ tử đồng loạt quỳ xuống.
Trần Phu hít sâu một hơi, vung tay áo nói: “Lui xuống đi.”
Hoa Dận gật đầu, lui sang một bên. Hiện tại Trần Phu không muốn nhìn mặt Hoa Dận nhất, đồ đệ mà hắn vô cùng tín nhiệm lại biểu hiện khiến hắn quá sức thất vọng.
Hắn nhìn về phía Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh. “Trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không được bước vào Thu Thủy Sơn nửa bước.”
Lần này không một ai lên tiếng cầu tình.
Đặc biệt là sau khi biết trong tay Lưu Chinh có lệnh bài của Thái Hư, đám người đều hiểu rõ đó là sai lầm không cách nào tha thứ được. Thái Hư và Trần Phu luôn ở thế đối lập, thương thế trên người Trần Phu cũng là do Thái Hư ban tặng.
Lưu Chinh đờ đẫn nhìn sư phụ. Hắn gian nan đứng lên nói: “Tự ta đi được! Tránh ra!”
Đám người lui về sau.
Tu vi của hắn về không, chỉ còn lại thân thể phàm nhân. Muốn từ Thu Thủy Sơn trở về tây đô cũng phải đi qua nhiều địa hình hiểm trở, hung thú rất nhiều, hắn dựa vào cái gì mà đòi tự mình rời đi?
Lúc này Trương Tiểu Nhược cũng che ngực đứng dậy. Hai người tựa vào nhau rời đi.
Khi đi tới cửa, Lưu Chinh dừng lại rồi xoay người quỳ xuống, dập đầu ba cái với Trần Phu.
Sau đó hắn đứng lên nói: “Nhờ có đại thánh nhân dạy bảo, ban cho trẫm một thân tu vi. Bây giờ tu vi này trả hết cho Thu Thủy Sơn, từ nay về sau, trẫm và Thu Thủy Sơn không ai nợ ai.”
Trương Tiểu Nhược nhìn Lưu Chinh bằng ánh mắt phức tạp, chỉ bỏ lại một câu: “Cáo từ!”
Lúc này, Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu hoàng đế Đại Hàn đã rũ sạch quan hệ với Trần Phu, vậy lão phu muốn đánh hạ đông đô tây đô hẳn là các vị sẽ không có ý kiến chứ?”
Nghe được lời này, Lưu Chinh và Trương Tiểu Nhược vừa xoay người rời đi bỗng run rẩy toàn thân, ngã phịch xuống đất.
Lục Châu nhìn về phía đám người, cuối cùng dừng lại ở Nguỵ Thành và Tô Biệt. Hai người này đại biểu cho chân nhân của Đại Hàn.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì?”
“Không có, không có…” Nguỵ Thành ấp úng.
Minh Thế Nhân mỉm cười nói: “Sư phụ, đồ nhi thích làm loại chuyện này, hay là người giao cho đồ nhi đi. Đồ nhi đảm bảo sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh hạ Đại Hàn.”
“Ngươi chắc không?” Lục Châu hỏi. “Sau lưng Đại Hàn hình như có Thái Hư làm chỗ dựa.”
Minh Thế Nhân đáp: “Thái Hư có là cái rắm gì đâu, đồ nhi mặc kệ bọn hắn, cứ đánh hạ Đại Hàn trước đã. Ai không phục thì giết là được.”
Lưu Chinh ngất đi.
“Bệ hạ! Bệ hạ…” Trương Tiểu Nhược gọi hai tiếng. “Lão thất, ngươi mau tỉnh lại!”
Nguỵ Thành lập tức nói: “Các vị cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy? Đại Hàn đổi chủ thì bách tính còn an cư lạc nghiệp được sao?”
Ầm!
Nguỵ Thành và Tô Biệt bị đánh bay.
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện lão phu làm còn cần ngươi đến dạy? Hết lần này tới lần khác cứ khoa tay múa chân, quá sức phiền!”
Ông !
Trên người Lục Châu xuất hiện vầng sáng nhàn nhạt như nhật nguyệt.
“Thánh nhân chi quang!”
Tất cả đệ tử Thu Thủy Sơn đều lộ vẻ thành kính.
“Thật sự là thánh nhân!”
Nguỵ Thành và Tô Biệt gian nan bò dậy, nhìn về phía Lục Châu đứng trong quang mang thần thánh. Lúc này bọn hắn mới hiểu được mình thua cũng không oan, đối thủ của bọn hắn là hai vị thánh nhân chứ không phải là một vị thánh nhân sắp chết.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, nể mặt ta chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận