Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 747

“Nhưng mà… ta, ta đã có sư phụ.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
Lời vừa nói ra, mấy thôn dân Cổ La Thôn bỗng bật cười ha hả. A Đông mỉm cười nói: “Phế vật vô dụng. A Hải, loại như mày mà cũng có sư phụ? Đến tao mày còn không đánh lại!”
“Khiêng đồ cũng khiêng thật lâu, đại nhân nói mày có thiên phú, mày còn được đà lấn tới!”
“Đến hai con chó săn của Cổ La Thôn mày còn không đánh lại kia kìa!”
Lục Châu ấm giọng nói: “Không sao, nếu ngươi có thể đánh bại bọn hắn, lão phu mang ngươi đi tìm vị sư phụ kia.”
Dù sao người đó cũng là lão phu mà.
Thiếu niên Vu Chính Hải vui mừng khôn xiết, không do dự nữa, lập tức quỳ phịch xuống khấu đầu với Lục Châu.
Vu Chính Hải dùng hết sức lực khấu đầu ba cái, mỗi cái đều ấn mạnh đầu vào nền đất bùn khiến trán hắn dính đầy bùn đất.
Đám người nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Tư Vô Nhai là không ngăn nổi cảm xúc, tâm tình phức tạp, cảm khái vô vàn.
A Đông lại cười cợt nói: “Như mày mà cũng đòi đánh bại được tao? Mày mà thắng, tao tự chặt đầu mình cho mày xem!”
Lục Châu không để ý tới người Cổ La Thôn mà bước tới đặt một tay lên vai thiếu niên Vu Chính Hải, khẽ nói: “Tâm kết trong lòng ngươi, phải do ngươi giải quyết.”
“Vâng, sư phụ.”
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, bàn tay bỗng đưa về phía đám người Ma Thiên Các sau lưng. “Đưa đao tới.”
“A?” Phan Trọng nghi hoặc.
Tư Vô Nhai vung tay áo. Phan Trọng vội vã bước tới, đặt Bích Ngọc Đao vào tay Lục Châu.
Lục Châu nói: “Ngươi đã bái lão phu làm thầy, lão phu tặng thanh đao này cho ngươi, cầm lấy.”
Thiếu niên Vu Chính Hải hoàn toàn ngây ngốc.
Khi bàn tay hắn chạm vào chuôi đao, một loại cảm giác lạnh buốt và quen thuộc đến tận xương truyền đến tập kích não hải… Thanh đao tựa như một phần thân thể của hắn, khiến toàn thân hắn rung động.
Hắn không hiểu tại sao, chỉ có thể cầm thanh đao trong tay với cảm giác vui sướng khó nói nên lời.
Lục Châu lật tay, trong tay hắn xuất hiện một cây đao bằng gỗ.
“Lão phu sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp ngay tại đây.” Lục Châu chậm rãi nói.
Đám thôn dân Cổ La Thôn lại càng cười ha hả.
Vu Chính Hải gật đầu: “Vâng.”
“Nghe cho kỹ.” Lục Châu xoay người đi về phía một bãi đất trống. “Đao pháp này bắt nguồn từ súc thiên tích địa, truyền vào các ngón tay !”
Lục Châu đứng múa đao giữa bãi đất trống, khi trái khi phải, cây đao gỗ trong tay chuyển động không ngừng, động tác như nước chảy mây trôi.
Đám người Ma Thiên Các kinh sợ nhìn Các chủ đang truyền thụ lại một trong những bộ đao pháp cường đại nhất thế gian.
Thiếu niên Vu Chính Hải cũng cả kinh đến mức không thể ngậm miệng lại. Đao quen thuộc, đao pháp quen thuộc, mọi thứ đã ăn sâu vào trong máu hắn, khắc vào linh hồn hắn, chưa từng quên.
Thiếu niên Vu Chính Hải theo bản năng huơ Bích Ngọc Đao trong tay.
Lục Châu lộ vẻ hài lòng, tiếp tục huy động đao gỗ: “Gió im ắng, khí tĩnh lặng, quang vô ảnh, đao vô ngân !”
Đối với các thôn dân Cổ La Thôn thì vị lão nhân này chẳng khác nào người bị bệnh thần kinh. Bọn hắn không cảm nhận được nguyên khí ba động, chỉ nhìn thấy đao pháp bên ngoài, ai nấy đều cảm thấy buồn cười và vô vị.
Cho dù là tu hành giả Nhu Lợi Qua Long cũng không hiểu. Lão nhân này rốt cuộc đang làm gì? Truyền thụ đao pháp tại chỗ cho một thiếu niên mới quen?
“Hải Nam Bách Xuyên!”
Lục Châu tăng tốc, đột nhiên ném cây đao gỗ về phía đám cây cối trước mặt. Ầm! Cây đao gỗ đâm xuyên thân đại thụ, để lại một lỗ hổng thật lớn.
Đám người mở to mắt.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, nguyên khí nhàn nhạt phóng ra, từ đan điền khí hải tiến vào kỳ kinh bát mạch, truyền tới cổ tay rồi lòng bàn tay. Mỗi một động tác Lục Châu đều thực hiện rất chậm và chi tiết.
Nguyên khí phát tiết đánh vào không trung, dung nhập vào cây đao gỗ.
“Đây chính là… Đại Huyền Thiên Chương.”
Đao gỗ bắn ra vô số đao cương xoay tròn phát ra tiếng xé gió. Phanh phanh phanh! Toàn bộ cây cối trong phạm vi mấy chục mét đều bị Huyền Thiên Tinh Mang chém đứt.
Gió rốt cuộc cũng dừng lại. Đao gỗ rơi xuống. Toàn bộ Cổ La Thôn rơi vào yên tĩnh.
Đây chính là chiêu thức Đại Huyền Thiên Chương. Chiêu này vừa ra, đao pháp trong thiên hạ đều phải ảm đạm nhận thua.
Thôn dân Cổ La Thôn trợn to mắt, ai nấy đều bị một chiêu của lão nhân làm cho rung động. Bọn hắn vốn không biết cái gì là Đại Huyền Thiên Chương, cái gì là đao pháp…
Người dân Cổ La Thôn quanh năm chỉ ở gần vực sâu vạn trượng, nếu không phải người dân nơi đây thì rất khó có thể tìm ra thôn này. Thế nên tin tức của tu hành giới rất hiếm khi truyền được đến đây.
Ngay cả tu hành giả Qua Long cũng chấn kinh nhìn lão giả, trong lòng nảy sinh cảm giác muốn lui bước.
“Đại Huyền Thiên Chương…”
Thiếu niên Vu Chính Hải thì thào tự nói, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn luôn có một loại ảo giác, dường như bản thân hắn đã gọi tên chiêu thức này cả trăm ngàn lần, đã luyện qua cả ngàn vạn lần.
Trong sinh mệnh của hắn, ngoại trừ chấp niệm, chỉ còn… Đại Huyền Thiên Chương.
Thiếu niên Vu Chính Hải học rất nhanh, nhanh đến khó tin, khiến đám khán giả đứng nhìn xung quanh đều phải choáng váng.
Bộ đao pháp kia được Lục Châu thi triển như nước chảy mây trôi không chút dài dòng, nhưng kỳ thực lại phức tạp đến cực hạn. Đến cả bộ đao pháp đơn giản nhất cũng không thể nào bị người khác vừa nhìn một lần đã ghi nhớ được.
Thế nên biểu hiện của thiếu niên trước mặt khiến đám người kinh ngạc đến ngây ngốc. Nhìn cách hắn diễn luyện lại Đại Huyền Thiên Chương, có nói hắn đã luyện chiêu này cả ngàn lần cũng không ngoa.
Đám thôn dân Cổ La Thôn khó hiểu nhìn Vu Chính Hải. Nhớ lại lời Qua Long đại nhân đã nói, trong lòng bọn hắn khẽ động, chẳng lẽ tên nô lệ này thật sự là tu hành giả trời sinh?
Thiếu niên Vu Chính Hải đắm chìm trong đao pháp, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, cho đến một chiêu cuối cùng Huyền Thiên Tinh Mang, hắn ném Bích Ngọc Đao đi.
Nhưng Bích Ngọc Đao lại xoay tròn trên không trung hai vòng rồi rơi thẳng xuống đất.
Mộng tỉnh.
Không có nguyên khí ba động, không có Đại Huyền Thiên Chương, không có Huyền Thiên Tinh Mang, thậm chí đến một đao cương nhỏ xíu cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận