Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1583

Trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều ngây người mất một lúc, cho là mình bị hoa mắt. Sau đó bọn hắn dụi dụi mắt, cuối cùng trợn tròn mắt nhìn. Thánh chủ mà bọn hắn kính sợ đúng là đang quỳ!
Chuyện này…
Nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng đã cứng lại ngay giây phút hắn quỳ xuống, hai mắt nhìn về phía cửa điện.
Ảo giác?
Lãng tai?
Chư Hồng Cộng hung hăng tự nhéo mình một cái. Không phải nằm mơ.
Có lẽ do bóng ma tâm lý sư phụ gây ra quá sâu nên hắn rốt cuộc gặp ảo giác giữa ban ngày rồi.
Chư Hồng Cộng vừa định đứng dậy, bên tai lại truyền tới thanh âm: “Quỳ xuống.”
Thanh âm trầm thấp mà có lực, tựa như vọng tới từ đáy vực sâu, chấn nhiếp nhân tâm.
Chư Hồng Cộng trừng to mắt, toàn thân chấn động:
“A… Sư phụ!”
Hắn dập đầu mấy cái, cao giọng nói: “Đồ nhi vừa rồi chỉ nói đùa thôi! Đồ nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Thánh chủ chẳng còn một chút uy nghiêm nào.
Tái Hồng dù sao cũng là vua của một nước, thấy Chư Hồng Cộng không để ý hình tượng mà quỳ bái cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại không dám nói gì.
Triệu Hồng Phất gãi gãi đầu, mộng bức nói: “Bát tiên sinh, ngài thật là hài hước, ta còn tưởng là ngài muốn bắt ta thật chứ, thì ra chỉ là nói đùa.”
Chư Hồng Cộng cười nói: “Ta chỉ sợ Triệu cô nương rời xa quê hương nên không quen, cố ý chọc cho ngươi vui mà thôi.”
Triệu Hồng Phất rất là cảm động:
“Vẫn là Chư ca tốt với ta… Thất tiên sinh cả ngày nghiêm túc thận trọng, chỉ biết cắm mặt nghiên cứu đồ vật rồi giao nhiệm vụ, mệt chết ta rồi. Chỗ Lục tiên sinh thì ta có qua một lần, nàng cũng suốt ngày lạnh lùng không chút vui vẻ. Ngũ tiên sinh còn khoa trương hơn, ta cảm giác nàng còn giống hoàng đế hơn bất kỳ ai… Ách, ta nói xấu sau lưng mọi người như vậy có phải là không thích hợp?”
Chư Hồng Cộng câm nín.
Triệu Hồng Phất nói: “Nơi này rất tốt, không ngờ bát tiên sinh lại có uy tín ở đây như vậy. Ngươi nhất định không được quên huynh đệ ta nha!”
Huynh đệ?!
Ngươi là một cô nương, suốt ngày xưng huynh gọi đệ có thấy kỳ không hả?
Chư Hồng Cộng không còn lời gì để nói.
“Quyết định như vậy đi, ngươi cho ta một chức quan để hưởng phúc với.” Triệu Hồng Phất hăm hở nói.
Tái Hồng thấy vậy, vỗ tay nói:
“Thì ra hiền đệ đang đùa để Triệu cô nương vui vẻ? Hiền đệ độ lượng khiến trẫm cảm thấy xấu hổ. Lòng dạ của đệ thật là bao dung, là phúc của Đại Khánh a!”
Tái Hồng lại nói: “Triệu cô nương nghe chỉ.”
Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đột nhiên tiến tới tóm lấy Triệu Hồng Phất: “Đùa là đùa, không thể coi là thật. Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“A?”
“A cái gì mà a… Trong vòng nửa tháng phải hoàn thành xong phù văn thông đạo đó.” Chư Hồng Cộng nói.
Triệu Hồng Phất cạn lời.
Hoàng đế Tái Hồng cũng không phản bác được.
Hiền đệ, đệ xoay chuyển nhanh quá, trẫm không theo kịp tiết tấu nha!
Lục Châu thu hồi thần thông.
Tâm tính lão bát rất bất định, không có Lục Ly ở bên cạnh giám sát hắn dễ trở nên lười nhác. Phải bảo lão thất nhìn chằm chằm hắn mới được.
Lục Châu nín hơi ngưng thần, tiến vào trạng thái tu luyện.
Trên boong tàu.
Triệu Dục chỉ tay về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang đứng sóng vai, tò mò hỏi: “Đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn luôn như vậy sao?”
“Quen là được.” Minh Thế Nhân nói.
Triệu Dục cười nói: “Đại Cầm có không ít cao thủ kiếm đạo, tại đô thành cũng có một người.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy, lập tức cảm thấy hào hứng hỏi: “Cao thủ kiếm đạo?”
Triệu Dục gật đầu: “Hắn tên là Bạch Ất, đến từ tịnh đế thanh liên, về sau bị đồng hoá, đi theo Khâu đạo nhân học tập kiếm thuật, trở thành đại tướng quân nổi danh nhất Đại Cầm.”
“Xin hỏi kiếm thuật của hắn như thế nào?”
“Nếu không luận tu vi, chỉ luận kiếm thuật, e là khắp Đại Cầm cũng không ai so được với hắn.” Triệu Dục đánh giá người này rất cao.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải bái phỏng.”
Vốn tưởng rằng người trong Ma Thiên Các đều rất khó lôi kéo làm quen, không ngờ Ngu Thượng Nhung lại ôn hoà hữu lễ như vậy. Triệu Dục tự giác đặt mình ngang hàng với Minh Thế Nhân, nghiêng đầu nói: “Nhị sư huynh ăn nói phi phàm ghê…”
Minh Thế Nhân lườm hắm: “Nói nhảm.”
Vu Chính Hải bỗng nói xen vào: “Thế có cao thủ đao pháp không?”
“Việc này… Tây tướng quân cũng có biết một hai.” Triệu Dục đáp.
“Vậy thì thôi đi. Hạng người bất nhập lưu rất khó bước vào nơi thanh nhã.”
Triệu Dục lúng túng nói: “Đao pháp của Tây tướng quân chưa chắc là thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Hắn từng mang đao đi khắp bắc bộ sa mạc, lại đến Trung Châu chém giết mấy vạn phản quân. Đao pháp phải luyện từ trong máu tươi mới có ý nghĩa, Tây tướng quân không thích loại luận bàn chú trọng vào hình thức. Hắn nói, đao pháp không thể giết người đều là thứ vô dụng, có xếp hạng cao cũng chỉ là trò hề cho thiên hạ mà thôi.”
“Lời này rất đúng.” Vu Chính Hải gật đầu, “Nếu có cơ hội ta cũng muốn luận bàn với hắn một phen.”
“Việc này e là không được,” Triệu Dục nói, “Hắn không thích luận bàn, chỉ luyện thuật giết người.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, ta không thể vì muốn chứng minh đao pháp của mình mà giết người ta được. Thôi vậy.” Vu Chính Hải lắc đầu.
Lúc này, tên thuộc hạ cầm lái chỉ tay về phía trước nói: “Triệu công tử, chúng ta đến rồi.”
Triệu Dục gật đầu: “Các vị, đã đến thành Hàm Dương.”
Đám người lần lượt bước ra boong tàu, nhìn xuống dưới.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng hưng phấn chạy ra xem.
Phi liễn hạ thấp độ cao khiến bách tính và tu hành giả xung quanh đều ngẩng đầu nhìn lên. Phi liễn bay thẳng về phía một toà biệt uyển tại thành nam.
Trời chạng vạng tối.
Đám người Ma Thiên Các được an bài thoả đáng.
Lục Châu tiếp tục ở trong phòng tu luyện để vững chắc cảnh giới mười ba Mệnh Cách. Hắn không sử dụng Trấn Thọ Thung vì phàm nhân không cách nào chống cự lực lượng của nó, rất nhanh bọn họ sẽ bị nó hút sạch thọ mệnh.
Một thân ảnh lướt ra khỏi biệt uyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận