Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 253: Chiếc rương cũ kĩ

Tiểu Diên Nhi chưa từng được nhìn thấy chân diện mục của Khổng Tước Linh, nàng chỉ nghe kể lại qua lời của các sư huynh sư tỷ.
Nay được tận mắt nhìn thấy, Tiểu Diên Nhi cũng bị kinh diễm trước vẻ ngoài xinh đẹp của Khổng Tước Linh.
“Thật là đẹp mắt…” Tiểu Diên Nhi vui vẻ khen ngợi, sau đó bổ sung thêm một câu, “Nhưng vẫn hơi thô một chút, không đẹp bằng Phạm Thiên Lăng của ta.”
Minh Thế Nhân câm nín.
Từ khi có Phạm Thiên Lăng, tiểu sư muội chẳng còn nhìn vật nào vừa mắt nữa.
Một mớ vải đỏ thôi mà? Có đẹp như vậy sao?
Lục Châu nhìn Khổng Tước Linh, khẽ gật đầu: “Sao ngươi tìm được chỗ của lão thất?”
Minh Thế Nhân tinh thần tỉnh táo, cười nói: “Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng…”
“Thôi, vậy thì khỏi nói.” Lục Châu cầm Khổng Tước Linh lên.
Minh Thế Nhân câm nín.
Hình như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội hoàn mỹ để trang bức thì phải.
“Sư phụ, đồ nhi còn gặp được Bạch Ngọc Thanh, một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, ngoài ra còn có phản đồ Ngu Thượng Nhung.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Tu vi của lão thất đã bị vi sư phong ấn lại, ngươi có thể chiến thắng hắn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tu vi của Bạch Ngọc Thanh cao hơn ngươi nhiều, nếu có hắn ở đó ngươi làm sao lấy được vật này?”
Cơ hội trang bức lại quay về rồi.
“Bạch Ngọc Thanh dù sao cũng là người của U Minh Giáo, đồ nhi vừa nhắc tới sư phụ thì hắn đã bị doạ đến tè ra quần, làm sao dám cản con nữa. Huống hồ gì phản đồ Ngu Thượng Nhung cũng có mặt ở đó…”
“Ngu Thượng Nhung muốn ngăn cản ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Không có… đồ nhi nói đạo lý với huynh ấy rất nhiều, huynh ấy tự thấy đuối lý nên không dám tranh luận nữa, cũng không ngăn cản đồ nhi.” Minh Thế Nhân nói.
Tiểu Diên Nhi nhớ tới lúc đến An Dương thành, gặp được nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.
Nàng thầm nghĩ, nhị sư huynh có vẻ là người phân rõ phải trái trắng đen cơ mà?
“Cũng may đồ nhi thông minh, trước khi rời đi còn lấy đi Khổng Tước Linh của hắn… Tránh cho sau này hắn lại làm bậy, gây ra muôn vàn sóng gió.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Chuyện này ngươi làm tốt lắm.”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Đa tạ sư phụ khích lệ.”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Đồ nhi còn có việc bẩm báo.”
“Nói.”
“Trên đường đồ nhi quay về Ma Thiên Các có ghé qua dịch trạm Canh Tử Trấn. Nghe nói Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không của Thiên Kiếm Môn đang phát thiếp mời triệu tập đi các nơi, bọn hắn muốn vây công Ma Thiên Các một lần nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Khi vừa trở về, Minh Thế Nhân đã cố ý quan sát bình chướng Kim Đình Sơn, phát hiện lực lượng bình chướng rõ ràng đã bị giảm đi rất nhiều.
Hắn thậm chí còn tìm đến Hoa trưởng lão để chứng thực, nhận được câu trả lời chắc chắn mới tin chắc lời đồn bên ngoài là thật.
Cho dù là đệ tử Ma Thiên Các hay các tu hành giả ngoại giới, ai ai cũng đều cho rằng lực lượng bình chướng bị sư phụ lão nhân gia người hút đi.
Động tĩnh trong mật thất có quá nhiều người nhìn thấy.
Lục Châu khinh thường đáp: “Lạc Hành Không chỉ còn lại thân thể tàn tạ, không đáng nhắc tới.”
Minh Thế Nhân liền vội vàng khom người nói: “Đồ nhi nguyện ý rời núi, đến Thiên Kiếm Môn giết Lạc Hành Không!”
Đúng lúc này từ bên ngoài, Chu Kỷ Phong bước nhanh vào đại điện.
Đến rất đúng lúc.
Chu Kỷ Phong vừa bước vào đã hành lễ với Lục Châu: “Bái kiến Các chủ, tứ tiên sinh, cửu tiên sinh…”
“Có chuyện gì?”
“Nghe tin tứ tiên sinh trở về, vãn bối cố ý đến thăm hỏi.” Chu Kỷ Phong có vẻ muốn nói lại thôi.
Trông hắn như một cô nương e e lệ lệ, Minh Thế Nhân ngứa mắt nói: “Có lời gì thì cứ việc nói thẳng, ở đó mà ấp a ấp úng. Bản sự thì không học cho tốt, cứ đi học mấy thứ diễn xuất rắm thúi của bọn chính đạo làm gì.”
Chu Kỷ Phong bị Minh Thế Nhân nói đến đỏ bừng mặt.
“Các chủ… vãn bối nguyện ý đến Thiên Kiếm Môn!”
“Ngươi đến Thiên Kiếm Môn làm gì? Chỉ dựa vào cái cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo của ngươi?” Minh Thế Nhân đả kích Chu Kỷ Phong không hề lưu tình.
Chu Kỷ Phong xấu hổ vò đầu nói: “Vãn bối… có thể thuyết phục bọn họ.”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi từng là đệ tử Thiên Kiếm Môn, nếu ngươi đi thì chỉ kích thích thêm mâu thuẫn của hai bên. Cho dù Lạc Hành Không bế quan đã nhiều năm thì bản toạ cũng chẳng để hắn vào mắt.”
“Sư phụ thần uy cái thế!” Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa.
Chu Kỷ Phong chắp tay nói: “Lạc Hành Không bế quan không đơn giản, lúc trước khi vãn bối còn ở Thiên Kiếm Môn đã nghe nói hình như Lạc Hành Không tu luyện một loại công pháp có thể đề cao tu vi trong thời gian ngắn! Không thể không phòng.”
“Đề cao tu vi trong thời gian ngắn? Hắn không sợ tẩu hoả nhập ma, bạo thể mà chết à?” Minh Thế Nhân cười khẩy.
“Chuyện này vãn bối cũng không rõ…” Chu Kỷ Phong nói.
Con đường tu hành có pháp tắc của riêng nó, nếu muốn đột phá những pháp tắc này thì phải trả một cái giá tương ứng.
Lãnh La vì muốn chống cự lại lực lượng của thập vu nên lựa chọn bạo thể để trợ giúp Xuyên Vân phi liễn. Nếu không nhờ có Lục Châu xuất thủ thì Lãnh La sao còn sống được đến ngày hôm nay?
Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lỡ như lão thất phu Lạc Hành Không lén lút chạy đến chơi trò đồng quy vu tận như Lãnh La thì ai sẽ chống đỡ được?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Châu.
Nhưng Lục Châu chẳng thèm để ý chút nào. “Chỉ là Thiên Kiếm Môn mà cũng xứng so chiêu với bản toạ?”
Minh Thế Nhân nói:
“Đúng đấy, lúc trước khi thập đại cao thủ đồng thời vây công sư phụ cũng chẳng thể làm gì được người mà. Con trai chết lão cha lại nhảy ra… sáo lộ này khỏi nói cũng biết kết cục!”
Chu Kỷ Phong đáp: “Các chủ thần uy cái thế.”
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nhảy ra. “Đừng có thần uy với không thần uy nữa, đi mau đi mau…”
“Cửu, cửu tiên sinh… có, có gì phân phó?” Chu Kỷ Phong vừa nghĩ tới Phạm Thiên Lăng đã cảm thấy tay chân rụng rời.
“Mau đi luyện độ ăn ý của Phạm Thiên Lăng với ta… Đừng lo lắng, lần trước là ta không đúng, lần này cam đoan sẽ không thương tổn ngươi.” Tiểu Diên Nhi mỉm cười nói.
Chu Kỷ Phong và Minh Thế Nhân đều cân nín.
Đây thật là Tiểu Diên Nhi?
Sao phong cách có vẻ không đúng.
Bọn họ chưa bao giờ thấy tiểu sư muội nhận lỗi với ai ngoài sư phụ!
Minh Thế Nhân còn chưa kịp hiểu ra, Tiểu Diên Nhi đã nhanh chân chạy ra ngoài. Chu Kỷ Phong bèn chắp tay với Lục Châu rồi đi theo sau.
Lục Châu khẽ gật gù, Tiểu Diên Nhi hình như ngày càng hiểu chuyện.
Minh Thế Nhân dụi dụi con mắt, cảm thấy như thể mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn đưa tay tự nhéo mình một cái.
Ui da !.
Đau nha!
Không phải nằm mơ, là thật rồi.
Lục Châu nhíu mày nhìn một loạt thao tác của Minh Thế Nhân.
“Sư phụ… con không sao, con rất bình thường… Con thật sự không có bị bệnh tâm thần mà…” Minh Thế Nhân lúng túng nói.
Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương sải bước đi vào.
Bước chân Đoan Mộc Sinh mạnh mẽ hữu lực, mỗi bước giẫm trên mặt đất đều phát ra âm thanh nặng trịch.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Đoan Mộc Sinh đến đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, vỗ vào vai hắn một cái.
Minh Thế Nhân lập tức đau khổ.
Huynh vấn an sư phụ, mắc mớ gì lại phải nặng tay với ta?
“Mật thất sửa chữa tới đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
Từ lần trước bế quan, mật thất bị phá hỏng, đến nay Lục Châu vẫn chưa có địa phương khiến hắn yên tâm lĩnh hội Thiên thư.
Tuy ngồi trong Đông Các vẫn có thể lĩnh hội nhưng lại mất đi cảm giác đắm chìm vào cảm ngộ như khi ngồi trong mật thất.
“Chắc phải mười bữa nữa ạ. Trong lúc đồ nhi thu thập tạp vật phát hiện ra một chiếc rương dị thường. Mời sư phụ xem qua.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Rương?”
Lúc này có hai nữ đệ tử xách một chiếc rương đi vào đại điện.
Trông chiếc rương có vẻ rất cũ kỹ nhưng bề mặt lại sạch sẽ, hẳn là đã được quét dọn một lần.
Chất liệu của nó cũng rất đặc biệt, vừa giống da thuộc vừa giống gỗ, có màu nâu đậm.
Khi hai người đặt chiếc rương xuống đất, Minh Thế Nhân tò mò đi tới.
“Trong này là cái gì thế?”
“Ta không biết.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Mở ra xem không phải sẽ biết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận