Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2160: Thập đại quy tắc hiện thế

Tư Vô Nhai nghĩ vậy, cảm thấy không yên tâm bèn lấy phù chỉ ra thông báo tin tức này cho mọi người rồi mới yên lòng tiếp tục phi hành.
Cùng lúc đó.
Ba vị Đại Đế đã tỉnh táo lại, từ bên ngoài bay trở lại Đại Uyên Hiến, đi tới bên cạnh Lục Châu.
“Lục huynh.”
Bạch Đế cười nói: “Song pháp thân, huynh đúng là đệ nhất nhân tự cổ chí kim. Bội phục, bội phục!”
Thanh Đế cũng nói phụ hoạ: “Trải qua trận này, Ma Thần là vô địch rồi.”
Ai dám không phục?
Lục Châu khẽ lắc đầu nói: “Còn có một người.”
Bọn họ đều biết Lục Châu đang nói ai, đều gật đầu tán đồng.
Thanh Đế nhìn về phía mảnh phế tích, thở dài nói: “Không ngờ Vũ tộc lại có khí phách như thế.”
“Đường nào cũng là chết mà.” Bạch Đế lắc đầu than thở.
Đúng lúc này, từ xa bay tới một đạo lưu quang. Khi đến gần đám người mới nhìn rõ ràng thân ảnh của hắn,
“Xích Đế?”
Xích Đế trông có vẻ chật vật, khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ và mảnh phế tích trước mặt, hắn kinh hãi nói: “Xảy ra chuyện gì thế?!”
“Ngươi không nhìn thấy?”
“Bản đế vừa vội trở về. Trường Thừa quá mức giảo hoạt, bản đế hao tổn không ít công phu mới giết được nó.”
“Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, thời gian Thái Hư còn chèo chống được đã ngày càng ít.”
Đám người không khỏi cảm khái. Lục Châu bỗng hỏi: “Các ngươi có bận không?”
Bạch Đế đáp: “Lục huynh, ta có nhiều thời gian, có thể tâm tình với huynh.”
Ba vị Đại Đế còn lại cũng gật đầu tán đồng.
Lục Châu nói: “Tâm tình thì để sau đi. Đại Uyên Hiến sụp đổ sẽ bức đám hung thú và tu hành giả khác xâm nhập cửu liên. Các ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn nhân loại chịu tai kiếp này?”
Hiểu rồi, lại muốn chúng ta lao động khổ sai.
“Đương nhiên phải ngăn cản bi kịch phát sinh.”
Lục Châu nghe vậy gật đầu: “Lão phu về kim liên, còn lại bát liên các ngươi tự chia nhau đi.”
Nói xong, hư ảnh Lục Châu loé lên, biến mất ở cuối chân trời.
“Ơ… Lục, Lục huynh?!” Bạch Đế vừa hô lên đã không thấy bóng người.
Các vị Đại Đế câm nín.
“Bốn người chúng ta làm sao thủ hộ bát liên?”
“Chọn bốn nơi yếu nhất đi. Dù sao vẫn còn đệ tử Ma Thần hỗ trợ.” Bạch Đế nói, “Lát nữa bản đế sẽ liên lạc với Thất Sinh, hỏi xem ý kiến hắn thế nào.”
Đám người gật đầu.
Lòng người bàng hoàng.
Minh Thế Nhân đi tới Cường Ngữ, phát hiện tu hành giả nơi này đều vác hành lý trên lưng, không ngừng rời khỏi thành trì chạy về phía phù văn thông đạo như nạn dân chạy nạn.
“Khoa trương như vậy?”
Minh Thế Nhân bay tới, khắp nơi đều là tu hành giả đang chạy trốn, đường phố trong thành hiu quạnh, lầu các rỗng tuếch.
Hắn đi thẳng tới Thiên Khải Chi Trụ nội hạch nhưng phát hiện không có lấy một người trông coi.
“Hừm, không có cơ hội thi triển quyền cước, không thú vị gì hết.” Minh Thế Nhân trực tiếp bay thẳng tới nội hạch.
Khi hắn vừa định tiến vào trong, một tu hành giả vác hành lý sau lưng bay lướt qua hắn, thuận miệng nói:
“Sao ngươi còn chưa đi? Trời sập tới nơi rồi, nghe nói bên phía Chiêu Dương điện đã chết mấy trăm ngàn người, hung thú cũng chết vô số kể…”
Minh Thế Nhân quay đầu hỏi: “Ngươi chạy trốn sao?”
“Giờ không chạy thì chờ tới khi nào? Ta rốt cuộc cũng hiểu được Thánh Điện không đáng tin. Bây giờ ai ai cũng chạy tới cửu liên xin tị nạn, ngươi ở lại đây chờ chết hay gì?”
“Ta chỉ muốn nhìn một lần, sau đó sẽ đi.” Minh Thế Nhân đáp. “À, ngươi có biết người của Thánh Điện đi đâu cả rồi không?”
“Không biết! Nếu không ta đã chẳng bỏ trốn làm gì. Mẹ nó, còn không bằng tin tưởng Ma Thần!”
Nói xong người kia tức giận bỏ đi.
Minh Thế Nhân không do dự nữa, đi thẳng vào thông đạo nội hạch. Cảm giác được lực lượng đàn hồi muốn đẩy mình ra, hắn gọi ra Ly Biệt Câu lượn vòng trong thông đạo, cương ấn bộc phát giải khai lực cản.
Thân ảnh Minh Thế Nhân tựa như tia chớp xông vào trong nội hạch, tiến vào một không gian xám xịt.
Khác với những đồng môn còn lại, thế giới hắn bước vào rất ôn hoà, tràn ngập sinh cơ, khắp nơi đều là thảm thực vật xanh rì, vô biên vô hạn.
Minh Thế Nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không tài nào hiểu nổi. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Tư Vô Nhai, hắn nghiêm túc ngồi xếp bằng xuống, lĩnh ngộ đại đạo.
Sinh cơ bốn phía cuồn cuộn hội tụ vào thân thể Minh Thế Nhân.
Càng ngày càng có nhiều hung thú đổ xô về cửu liên. Tu hành giả Huyền Dặc, Hi Hòa, Thượng Chương và Đồ Duy đều di chuyển tới các liên, tạo thành liên minh với người bản xứ, xây dựng phòng tuyến của nhân loại.
Để không khuếch trương chiến tranh giữa nhân loại và hung thú, quan chỉ huy quyết định tạo thành thế cân bằng với hung thú, cho phép bọn chúng lưu lại ở cửu liên để tị nạn nhưng không được có ác ý với nhân loại. Sau khi tai nạn kết thúc thì phải trở về.
Ngoài ra, liên minh còn giải quyết đám hung thú cố chấp không hiểu chuyện và đám người phản kháng kế hoạch người phát ngôn, những kẻ cảm thấy mình ưu việt hơn người khác, mà đại đa số những người này đều đến từ Thái Hư.
Hai canh giờ trôi qua tức thì.
Cường Ngữ đột nhiên phát ra tiếng nổ vang, Thiên Khải Chi Trụ nội hạch vỡ tan tành, quang hoa vạn trượng bắn ra ngoài.
Đám tu hành giả đang chạy trốn chỉ cảm thấy tận thế đến càng lúc càng gần, lại càng gia tăng tốc độ bỏ chạy.
Minh Thế Nhân trôi nổi trong hư không, cảm nhận được lực lượng quy tắc bành trướng. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy xung quanh mình có đủ loại phù ấn quỷ dị, khi thì hoả diễm, khi thì bọt nước, khi thì đại thụ, lại có cả đất cát…
“Đây là…”
Minh Thế Nhân không hiểu cho lắm. “Quy tắc gì đây?”
“Được rồi, không cần nghĩ nhiều. Trước rời khỏi nơi thị phi này đã.” Minh Thế Nhân nhìn quanh, chờ quang hoa biến mất mới bay thấp xuống, lén lén lút lút rời đi.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn lại vang lên tiếng vỗ tay: “Chúc mừng Minh tiên sinh lĩnh ngộ đại đạo.”
Minh Thế Nhân giật mình xoay người lại: “Hả? Là ngươi?”
Người vừa lên tiếng chính là Quan Cửu, đi sau lưng hắn là mười tên Thánh Điện Sĩ. Quan Cửu cười nói: “Ta chờ ngươi đã lâu.”
“Chờ ta làm gì?” Minh Thế Nhân cau mày.
“Minh Tâm Đại Đế có lệnh mời Minh tiên sinh đến Thánh Vực một lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận