Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1405

Trong phù văn điện tại Bạch Tháp.
Phù văn sáng lên, hai nữ hầu khom người chờ đợi. Quang trụ tiêu tán, thân ảnh Lục Châu và Lam Hi Hoà xuất hiện.
“Chủ nhân, Lục các chủ!” Nữ hầu hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn Lam Hi Hoà, bật thốt lên: “Chủ nhân?!”
Lục Châu quay đầu nhìn sang, khẽ nhíu mày.
Sắc mặt Lam Hi Hoà lúc này trắng như tờ giấy khiến người ta sợ hãi. Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh đặt hai tay trước thân, thản nhiên nói: “Ta không sao.”
Lục Châu lắc đầu: “Tình hình của ngươi không lạc quan.”
Lam Hi Hoà nghiêm túc đáp: “Tin tưởng ta, ta bây giờ rất ổn.”
Đến mức này rồi mà còn cố gượng. Lục Châu lắc đầu đi ra khỏi vòng tròn phù văn, vừa định rời khỏi phù văn điện thì Lam Hi Hoà bỗng mỉm cười nói:
“Ta có một thỉnh cầu cuối cùng, mong Lục các chủ thành toàn.”
Lục Châu dừng bước, không quay đầu lại mà đáp: “Nói đi.”
“Ta muốn cùng Lục các chủ luận bàn một trận.”
“Hả?”
“Quang minh chính đại, công bằng công chính luận bàn.” Lam Hi Hoà nhấn mạnh.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Lam Hi Hoà, bắt gặp nàng đang nở nụ cười thản nhiên, nghiêm túc và đầy chờ mong… Tựa như đã nhìn thấu một số việc.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Ngươi có lòng tin chiến thắng lão phu?”
Lam Hi Hoà đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Tuy rằng ta không biết Lục các chủ làm sao làm được, nhưng ta có thể khẳng định tu vi chân chính của Lục các chủ không phải là mười hai Mệnh Cách, hoặc mười ba Mệnh Cách…”
“Làm sao ngươi biết?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Bí ẩn chi địa đã cho ta đáp án.” Nàng nâng tay, lam quang xuất hiện rồi biến mất. “Thiên địa chi lực?”
Lục Châu nói: “Bình chướng cũng hấp thu thiên địa chi lực, có màu xanh thẳm.”
“Thánh vật?” Lam Hi Hoà tiếp tục suy đoán.
Lục Châu không trả lời, bởi vì nàng không tài nào đoán được sự thật. Hắn tiếp tục rời khỏi phù văn điện, vừa đi vừa nói:
“Luận bàn thì miễn đi, nếu thật sự đấu một trận công bằng, một chiêu ngươi cũng không trụ được.”
Lam Hi Hoà hoa.
Ngón tay của nàng khẽ run.
Nữ hầu vội vàng tiến lên nâng đỡ. “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Ầm ầm!
Bên ngoài vang lên tiếng sét đánh. Lam Hi Hoà thở dài một cái. “Lam Hi Hoà, thời gian còn lại không nhiều.”
Sắc trời trở nên thâm sâu, gió cũng càng lúc càng lớn. Thời tiết hôm nay không tốt, tựa như lúc nào cũng có thể đổ mưa.
Một đạo hư ảnh loé lên, xuất hiện giữa không trung.
Ông!.
Bạch Tháp cao vạn trượng cũng khẽ chấn động. Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ bạch y tu hành giả. Tất cả trưởng lão nhao nhao từ xa bay tới.
Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi từ tầng bảy mươi hai bay ra đứng cạnh Lục Châu. Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói:
“Sư phụ, Lam tháp chủ làm sao thế? Mặt của nàng trông còn trắng hơn lục sư tỷ…”
Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát mọi việc. Hắn cũng không rõ Lam Hi Hoà định làm gì.
Ninh Vạn Khoảnh từ tầng trời thấp bay lên, đứng cách Lục Châu không xa, lỗ tai giần giật rồi lắc đầu thở dài.
“Tháp chủ muốn mượn nhờ lực lượng Bạch Tháp và trận pháp để nghịch thiên cải mệnh. Đây là phương thức cuối cùng.”
“Nghịch thiên cải mệnh?” Tư Vô Nhai nhìn trái nhìn phải đầy dò xét.
Nguyên khí rung động, cả toà Bạch Tháp tựa như một chiếc bánh gato từ từ sáng lên, đạo văn lít nha lít nhít chạy dọc trên thân tháp.
Lam Hi Hoà chậm rãi bay lên cao.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Trước đây rất lâu, Lam tháp chủ đã chuẩn bị nhiều phương án để kháng trụ đại nạn. Hoặc là tìm phương pháp đột phá tu vi, hoặc là tìm phương thức gia tăng thọ mệnh… Nhưng cái sau đã vô dụng, hiện tại cái trước còn một chút hy vọng sống.”
“Toà Bạch Tháp này vốn không cao như vậy, nhưng vì muốn hấp thu lực lượng chí thuần trong thiên địa, Lam tháp chủ lệnh cho người xây nó cao đến vạn trượng. Đạo trường nằm ở tầng tám mươi, là nơi nguyên khí nồng nặc nhất, có thể đạt tới hiệu quả tu luyện cao nhất. Bạch Tháp có thể sừng sững giữa thiên địa không ngã, không chỉ vì nó kiên cố mà còn vì có đạo văn trợ giúp…”
Hắc Tháp thủ hộ ba ngàn sáu trăm đạo văn, kỳ thực, so với Bạch Tháp thì nó chẳng đáng là bao. Đạo văn trên Bạch Tháp có ít nhất ba mươi ngàn.”
Đám người Lục Châu tiếp tục nhìn chằm chằm Lam Hi Hoà. Có thể tưởng tượng được, nàng vì muốn chống lại đại nạn thọ mệnh mà đã vất vả bao nhiêu, thậm chí không ít lần chui vào bí ẩn chi địa.
Ninh Vạn Khoảnh nói tiếp:
“Ba mươi ngàn đạo văn không chỉ củng cố Bạch Tháp mà còn có thể thu nạp nguyên khí tứ phương, hội tụ thiên địa chi lực. Lam tháp chủ lợi dụng Nhật Nguyệt Tinh Luân để điều động loại lực lượng này.”
Nói đến đây, lời nói của hắn cũng xoay chuyển, “Ngày ấy Lam tháp chủ và Lục các chủ luận bàn, Tháp chủ không hề dùng toàn lực… Thậm chí khi đối mặt thú hoàng Lục Ngô cũng thế.”
Nhìn điệu bộ Lam Hi Hoà lúc này, Ninh Vạn Khoảnh tựa hồ không hề nói dối. Có thể đạt tới mười ba Mệnh Cách, sao có thể không có chút thủ đoạn?
Đạo văn trên Bạch Tháp đã sáng lên đến tầng ba mươi.
Tiểu Diên Nhi nói xen vào: “Sư phụ ta cho tới bây giờ cũng chưa hề dùng toàn lực.”
Ninh Vạn Khoảnh không dám phản bác, chỉ cười cười không nói.
Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với hắn, chợt nhận ra hắn không thể nhìn thấy bèn nói: “Ngươi không tin sao?”
“Ta tin, đương nhiên là tin.” Ninh Vạn Khoảnh mỉm cười, biết đối phương còn trẻ tuổi, lịch duyệt ít nên hắn không thèm chấp nhặt với nàng.
Nhưng Tư Vô Nhai đứng bên cạnh rất lễ phép nói:
“Ninh thẩm phán thông cảm, cửu sư muội của ta có thói quen nói thẳng. Lời nói thật thường không dễ nghe, nhưng xác thực là như thế.”
Ninh Vạn Khoảnh lập tức ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tốc độ đạo văn sáng lên càng lúc càng nhanh. Càng lên cao thể tích tháp càng nhỏ, đến tầng thứ tám mươi.
Lam Hi Hoà dừng lại, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay ra, một trái một phải. Nguyên khí bốn phía bắt đầu rung động, cuồng phong nổi lên tàn phá bừa bãi.
“Mọi người chú ý.” Đám trưởng lão bay ra bốn phía, đảm bảo nguyên khí hỗn loạn không lan ra quá xa kẻo ảnh hưởng đến người vô tội.
Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu, khẽ nói: “Ta biết xác suất thành công rất thấp, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Lục Châu không nói gì, Lam Hi Hoà bay vọt lên phía tầng mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận