Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1468

“Vậy chúng ta có còn trở lại không?”
Câu hỏi này khiến năm người trầm mặc.
“Kỳ thực Các chủ làm người không tệ. Chỉ tiếc… hầy.”
“Chuyện sau này để sau này nói. Chúng ta cũng không phải phản bội Ma Thiên Các, chỉ là muốn tiến vào bí ẩn chi địa, nếu chúng ta tìm được không ít thiên tài địa bảo thì có thể cho Các chủ một phần, xem như báo đáp ơn thu nhận.”
“Vậy thì đi thôi.” Năm người gật đầu.
Trên bầu trời xuất hiện mây đen mịt mù, năm người đồng loạt tiến vào bên trong phù văn thông đạo. Quang mang loé lên, thân ảnh năm người lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, tại Thiên Vũ Viện.
Tư Vô Nhai đang suy tư, Vương Đại Chuỳ từ bên ngoài nhảy vào, chống nạnh nói:
“Thất tiên sinh, ngươi đoán đúng rồi, bọn hắn đã rời đi, không có vẻ gì là sẽ trở lại.”
Tư Vô Nhai bình tĩnh xem xét đồ vật trước mặt.
Vương Đại Chuỳ lại nói: “Sao ngươi không tức giận?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Sư phụ đã sớm ám chỉ với ta, người biết trước sau gì bọn hắn cũng rời đi. Người đều có chí riêng, không cần cưỡng cầu.”
Vương Đại Chuỳ không hiểu nói: “Đã biết như vậy sao còn cho bọn hắn gia nhập?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không đáp.
Nhân tâm khó dò, cho đến nay lòng người Ma Thiên Các đều chỉnh tề một mực. Khi Tư Vô Nhai còn chưởng quản Ám Võng, hắn cũng không đạt được tới trình độ như sư phụ.
“Ta chỉ là không quen nhìn dáng vẻ bọn hắn luôn tỏ ra ưu việt. Chẳng phải chỉ là Thiên Giới Bà Sa thôi sao, xem thường ai chứ?” Vương Đại Chuỳ bĩu môi.
“Chuyện này ta sẽ giải thích với sư phụ, ngươi cứ đi làm việc đi.”
“Ừm.” Vương Đại Chuỳ nói, “Đúng rồi, Triệu Hồng Phất nhờ ta báo với ngươi, siêu phù văn thông đạo kết nối Ma Thiên Các với Bạch Tháp đã làm xong rồi.”
Tư Vô Nhai gật đầu. Như vậy Thừa Hoàng đã có thể đi cùng Diệp Thiên Tâm đến Bạch Tháp.
Hắn nhìn bản vẽ đặt trên bàn, thở dài một tiếng: “…Xem ra ta cũng phải gấp rút tu hành.”
Tư Vô Nhai biết mình có hạt giống Thái Hư. Nếu không sử dụng ưu thế này thì đúng là lãng phí đến không chịu nổi.
Trong Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu vẫn đang trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Đột nhiên một cơn gió thổi đến, cánh cửa điện bật mở.
[Ting ! Hệ thống hoàn thành thăng cấp.].
[Quyền hạn của Hệ thống được đề cao.].
[Lĩnh hội Thiên thư một ngàn lần, thu hoạch được một phần chìa khoá Thiên thư.].
[Chìa khoá Thiên thư: có thể gia tăng Thái Huyền chi lực thành lực lượng Thiên Tướng.].
Lục Châu mở mắt.
“Sử dụng.”
[Ting ! sử dụng chìa khoá Thiên thư, Thái Huyền chi lực được đề thăng thành lực lượng Thiên Tướng.].
Lục Châu gọi ra lam pháp thân.
Lực lượng Thiên Tướng bao phủ toàn bộ pháp thân, màu xanh lam đã trở nên đậm hơn. Lục Châu nâng tay đẩy ra một chưởng.
Phốc.
Chưởng ấn dễ dàng tạo thành một cái hố hình năm ngón tay trên mặt đất.
Tuy chỉ sử dụng có một chút xíu lực lượng nhưng Lục Châu có thể cảm giác được, lực lượng Thiên Tướng mạnh hơn Thái Huyền chi lực gấp mấy lần.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra cột đạo cụ, chợt chú ý thấy Thẻ Ẩn Tàng và Thẻ Dịch Dung đều có thể mua được trong thương thành, đồng thời thời gian duy trì đã biến thành mười ngày.
[Một Kích Chí Mạng: có xác suất sinh ra hiệu quả gấp đôi lúc trước.].
[Miễn Dịch Sát Thương: thời gian duy trì kéo dài thêm 10 giây.].
“Lỗ nha.”
Biết vậy lúc trước không hợp thành Miễn Dịch Sát Thương bản cường hoá.
[Thẻ Nghịch Chuyển: hiệu quả tăng lên.].
Cái này lời to.
Lục Châu lấy ra một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, bóp nát nó. Chỉ trong giây lát, sinh cơ hội tụ vào người hắn, cột tuổi thọ còn lại gia tăng thêm 1.000 ngày.
Rất tốt, sau này có thể dùng để gia tăng tu vi lam pháp thân.
Ngoài ra, Lục Châu còn chú ý thấy một vật phẩm mới xuất hiện:
[Thú Chi Tinh Hoa: giá bán 100.000 điểm công đức.].
Chỉ ghi giá bán, không có miêu tả tác dụng và cách sử dụng.
“Hết rồi?” Lục Châu nghi hoặc nói.
Xem cái tên có vẻ không dành cho người ăn, nhưng hiệu quả thế nào lại không biết.
Lục Châu tuỳ ý nhìn tới thẻ đạo cụ Vạn Lưu Chí Tôn. Giá bán… hừm, vẫn là một đống dấu chấm hỏi.
Xem thường ai thế hả?
“Thẩm Tất cầu kiến Các chủ.” Bên ngoài đại điện truyền tới giọng nói.
“Vào đi.”
Thẩm Tất nhìn cửa điện đã mở sẵn, chậm rãi đi vào trong. Lục Châu nhìn hắn, phát hiện trên đầu Thẩm Tất xuất hiện mấy dòng chữ:
Tính danh: Thẩm Tất.
Thân phận: nhân tộc Đại Viên.
Cảnh giới: Thiên Giới Bà Sa.
Độ trung thành: 60%.
Thẩm Tất quỳ một gối nói: “Các chủ, mười ngày trước có người đưa tới một phong thư. Thuộc hạ cảm thấy việc này can hệ trọng đại, mời ngài tự mình xem qua.”
Hắn dâng thư lên bằng hai tay. Mười ngày nay Thẩm Tất hàng ngày đều đến Dưỡng Sinh điện, nhưng hôm nay mới thấy Lục Châu đáp lời.
Lục Châu mở thư ra, bên trên viết ngắn gọn.
“Tiểu tử, trong vòng mười lăm ngày, tự đưa đầu tới gặp bản thiếu chủ. Nếu không… bọn hắn đều phải chết.”
Lục Châu hỏi: “Ai đưa thư tới?”
Thẩm Tất lắc đầu nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh vẫn đang điều tra nhưng không thu hoạch được gì.”
Có thể đưa thư tới đây, rõ ràng là biết thân phận Lục Châu. Nhưng vì sao lại gọi hắn là “tiểu tử”?
Khắp thiên hạ này, ai dám dùng khẩu khí đó để gọi lão phu?
Thẩm Tất nói:
“Thấy đối phương uy hiếp, mười ngày nay các vị tiên sinh đều rất cẩn thận, kể cả bên Ma Thiên Các cũng không có ai bị bắt.”
Lục Châu đọc lại một lượt.
“Thiếu chủ?”
Ý niệm khẽ động, bức thư bị Nghiệp Hoả thiêu đốt, hoá thành bụi mịn rồi biến mất.
Lục Châu hừ một tiếng: “Tần Mạch Thương.”
“Tần Mạch Thương? Người này là ai?” Thẩm Tất chưa từng nghe cái tên này.
“Truyền lệnh lão phu, đi tới Vân Sơn.”
“Vâng, thuộc hạ an bài ngay.” Thẩm Tất xoay người rời đi.
Lục Châu nhớ tới một màn trong hàn đàm trên đỉnh núi tuyết.
“Kẻ này thiên phú kinh người, lại có chân nhân toạ trấn, nếu không diệt trừ sớm, sau này tất trở thành đại hoạ.”
Cả gan khiêu khích lão phu, chung quy ngươi vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Ngẫm lại, có lẽ Tần Mạch Thương cũng đang nghĩ như thế.
Cùng lúc đó.
Trước chủ điện mười hai tông Vân Sơn, mấy ngàn tu hành giả bị trói buộc, quỳ rạp dưới đất.
Trên Vân Sơn đài, Tần Mạch Thương ngồi trên ghế cao hăng hái nhìn đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận