Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 811

Đao cương dâng lên như thuỷ triều rồi trút xuống như thác va chạm với ba đạo kiếm cương. Phanh phanh phanh!
Song phương cùng lúc bay ngược ra sau. Ngu Thượng Nhung lui lại trăm mét. Vu Chính Hải lui lại mười mét.
Hai người đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau. Chiến đấu kết thúc.
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt Ngu Thượng Nhung thong dong nhưng trong mắt lại lộ ra tia kinh ngạc, khó lòng chấp nhận được kết quả trước mắt. Hắn lui về đến trăm mét, đối với một người thân kinh bách chiến như Ngu Thượng Nhung thì đây là một sự sỉ nhục.
Hắn nhìn về phía đại sư huynh. Thương hải tang điền, thời không luân chuyển. Nhật nguyệt đổi, non sông dời, duy chỉ có người là không thay đổi.
Vị đại sư huynh trước kia của hắn đã trở về.
Hai người nhìn nhau không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Ta thua.”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Không, đệ không có thua.”
“Hả?”
“Bích Ngọc Đao đã là vũ khí hoang cấp, ta thắng đệ không oai.” Vu Chính Hải thành thật nói.
“Thì ra là thế.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh lại. “Hồng liên giới rộng rãi vô biên không kém gì kim liên giới của chúng ta. Vì sao đại sư huynh lại đến nơi này?”
“Sư phụ lệnh cho ta đến cứu viện đệ.” Vu Chính Hải đáp.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Cả đời Kiếm Ma chiến đấu vô số, cần gì phải có người đến cứu viện.”
“Trước khác nay khác. Nhị sư đệ, mệnh lệnh của sư phụ đệ dám không nghe?” Vu Chính Hải cố ý lấy Lục Châu ra doạ hắn.
Ngu Thượng Nhung thở dài lắc đầu. “Sư phụ tuy là cửu diệp nhưng làm việc cứ lo lắng không đâu.”
Vu Chính Hải ngửa đầu cười ha hả. “Lời này đệ có giỏi thì đứng trước mặt sư phụ mà nói.”
“Vậy thì không cần…”
“Vỏ kiếm này trả lại đệ.” Vu Chính Hải ném vỏ Trường Sinh Kiếm ra.
Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động, Trường Sinh Kiếm lập tức bay vào trong vỏ kiếm, tiếng ông ông cộng hưởng vang lên một lúc mới an tĩnh lại. Phù văn trên vỏ kiếm toả sáng rạng rỡ.
Vu Chính Hải nói: “Thất sư đệ dùng phù văn còn lại khắc vào vỏ kiếm. Nhờ có vỏ kiếm này, sau khi ta tiến vào không gian hắc ám, nó giúp ta định vị đệ, tìm đến hồng liên giới.”
Trong lòng Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không.
Vu Chính Hải tiếp tục kể lại: “Đây đúng là một trải nghiệm dài dằng dặc, vừa mạo hiểm vừa kích thích. Dù đã vượt qua biển đen mênh mông vô bờ, tránh thoát được hung thú trong nước đuổi giết, ta cũng không muốn quay lại không gian hắc ám đó một lần nữa. Quá vất vả, quá đáng sợ.”
Vu Chính Hải dùng ngôn từ ngắn gọn mô tả lại quá trình tìm tới hồng liên giới. Ngụ ý chính là, cứu đệ không phải là việc đơn giản đâu nha!
Ngu Thượng Nhung hồi đáp: “Ta thì thấy vẫn chấp nhận được. Ta cũng lênh đênh trên biển đen, ngự kiếm phi hành suốt cả chặng đường không ngủ không nghỉ, vẫn nhẹ nhõm thoải mái.”
Vu Chính Hải: “...”
Ngu Thượng Nhung lại nói tiếp: “Lúc trước khi đại sư huynh bị Lưu Thương hạ độc thủ, ta nhận lệnh sư phụ mang đại sư huynh đi về phía tây, vượt qua cuồng phong bão tuyết, vượt qua lạch trời, phi hành suốt nửa tháng, qua bao khu rừng rậm và Mai Cốt Chi Địa để tìm tới Lâu Lan, thủ hộ huynh bốn mươi chín ngày, giết đại vu Ba Tư Nhĩ. So sánh với chuyện này, chuyến đi đó càng vất vả và đáng sợ hơn.”
Vu Chính Hải lừ mắt. “Tu vi nhị sư đệ khó lường, giết bọn hắn là chuyện dễ như trở bàn tay… Việc phi hành nửa tháng cũng không quá khó khăn.”
Ngu Thượng Nhung: “...”
Một cơn gió nhẹ thổi tới cắt ngang trận tranh cãi vô vị của hai người.
Cả hai lúc này mới giật mình thanh tỉnh, ý thức được mình vừa mới giết ba người của Phi Tinh Trai.
Ngu Thượng Nhung giải thích: “Đại sư huynh mới đến hồng liên giới nên chưa biết nhiều về tu hành giả nơi này. Muốn đánh giết Nguyên Thần cảnh Huyền Minh thì phải huỷ thi diệt tích.”
“Phòng ngừa có người dùng vu thuật khống chế thi thể sao?” Vu Chính Hải nhíu mày.
“Hồng sắc phù văn có tác dụng hỗ trợ truy tung, trên người bọn hắn đều có khắc loại phù văn này.”
“Chẳng trách nhị sư đệ lại ra tay với một bộ thi thể.”
Hai người ăn ý thu hồi ánh mắt, bay về phía sơn phong.
Ngu Thượng Nhung chưa vội đáp xuống, đột nhiên chắp tay hành lễ với Vu Chính Hải: “Trước đó ta đã đắc tội, mong đại sư huynh tha thứ.”
“Nào dám, nào dám, đệ mới là đại sư huynh nha…” Vu Chính Hải cũng chắp tay nói.
“Thế nhân đều nói Giáo chủ U Minh Giáo chưởng quản trăm ngàn giáo chúng, lòng mang thiên hạ, hẳn sẽ không so đo với ta một chuyện nhỏ nhặt như thế.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“Đương nhiên là vậy rồi.” Bị nói tới mức này, Vu Chính Hải sao có thể tính toán với Ngu Thượng Nhung được nữa.
Nhìn về phía ngọn sơn phong, Vu Chính Hải chợt hỏi: “Trong hồng liên giới, một khi bại lộ kim sắc pháp thân sẽ bị xem là dị tộc, nhị sư đệ làm thế nào để che giấu tung tích?”
“Có kiếm là đủ.” Ngu Thượng Nhung hồi đáp.
Trường Sinh Kiếm vốn có màu đỏ, lại được khắc hoạ hồng sắc phù văn, chỉ cần không ngưng khí thành cương thì sẽ không ai nhận ra vấn đề. Huống hồ dù Ngu Thượng Nhung không còn tu vi cũng có thể dựa vào kiếm đạo để diệt cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Đây chính là tự tin và năng lực của hắn.
“Vậy còn đại sư huynh? Bích Ngọc Đao tuy đã là vũ khí hoang cấp nhưng nếu không sử dụng cương khí thì làm sao đánh bại kẻ địch?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Kẻ nào phạm ta, giết sạch là được.”
Ngu Thượng Nhung mệt mỏi nói sang chuyện khác: “Huyền Minh là người của Phi Tinh Trai, cái chết của hắn phải giữ bí mật.”
Vu Chính Hải gật đầu, thở dài một hơi: “Nếu là ở Đại Viêm thì cần gì phải cực nhọc như thế. Mặc kệ hắn là Phi Tinh Trai hay gì đi nữa, bản giáo chủ cũng giết hắn không còn một manh giáp. Nhưng ta là đại trượng phu co được giãn được, nghe theo nhị sư đệ.”
Khi hai người còn đang thảo luận, Kỷ Phong Hành từ xa vội vàng bay tới.
Thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải lăng không đứng đó, Kỷ Phong Hành vui mừng chạy đến nghênh đón. “Đại ca, đại ca… đại… vị này là?”
“Đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Đại sư huynh? Nói như vậy ngài chính là đại ca của đại ca rồi? Đại đại ca, xin nhận của tiểu đệ một bái!” Kỷ Phong Hành lập tức hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Vu Chính Hải nhíu mày nghi hoặc.
Tính tình nhị sư đệ vốn rất cao ngạo, không thích kết giao bằng hữu. Cho dù có thì cũng không thể nào coi trọng loại người như thế này mới phải?
Kỷ Phong Hành nhìn quanh một vòng rồi nghi hoặc hỏi: “Huyền Minh đạo trưởng đâu rồi?”
“Giết rồi.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Vu Chính Hải câm nín.
Chính miệng đệ vừa bảo phải giữ bí mật cơ mà?
Kỷ Phong Hành nghe vậy, thê thảm nói: “Xong đời! Lần này xong thật rồi! Điền trưởng lão bảo ta đến ngăn cản đại ca, nay chúng ta hoàn toàn đắc tội Phi Tinh Trai, e là…”
Vu Chính Hải ngạo nghễ nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có gì mà phải sợ hãi? Nhị sư đệ, ánh mắt của đệ thật là…”
Lời không cần nói hết, Ngu Thượng Nhung đã hiểu ý hắn, mỉm cười nói: “Đại sư huynh, vị này là Kỷ Phong Hành, đệ tử ngoại môn của Thiên Liễu Quan.”
“Thiên Liễu Quan?”
“Trở về trước đã.”
Ba người nhìn nhau gật đầu, quay về Thiên Liễu Quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận