Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1970: Lấy thủ cấp của ngài

Lúc này, trên bầu trời Chiên Mông ở phía nam có một dãy phi liễn xếp thành hàng dài, khí thế hùng hồn, chỉnh tề sâm nghiêm. Xung quanh phi liễn có vô số tu hành giả đang lăng không lơ lửng, trong đó có Ngân Giáp Vệ, có Thánh Điện Sĩ…
Trong đại điện, một lão giả gầy còm có khí tức trầm trọng, ánh mắt thâm thuý nhìn người trẻ tuổi đứng ngoài cửa điện, qua hồi lâu mới lên tiếng:
“Ngươi chính là Thất Sinh, người được Điện chủ Thánh Điện ưu ái nhất?”
Thất Sinh mỉm cười chắp tay hành lễ với lão giả: “Không ngờ ngay cả Ô tổ tiền bối cũng nghe nói tới danh tự của vãn bối, hổ thẹn hổ thẹn.”
“Ngươi dàn quân đến Chiên Mông là có ý gì?”
Vị lão giả này chính là Đại Vu Thần của Thái Hư, Ô tổ.
Thất Sinh nói: “Nghe nói Chiên Mông điện phái người đến Thượng Chương để lập điện thủ tân nhiệm nên ta đặc biệt tới đây chào hỏi.”
“Chào hỏi?” Ô tổ nói, “Ngươi đã là điện thủ Đồ Duy điện, không có tư cách tham dự điện thủ chi tranh.”
Thất Sinh lắc đầu: “Ta không có hứng thú làm điện thủ Chiên Mông điện.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Ô tổ trầm thấp nói, “Đừng tưởng là có Ngân Giáp Vệ và Thánh Điện Sĩ ở đây thì có thể làm càn.”
“Ta tới đây chủ yếu vì hai chuyện.”
Thất Sinh thản nhiên nói, “Một là, nhớ tới cống hiến của Chiên Mông điện đối với Thái Hư, ta thay Thánh Điện đến thăm các vị và Ô tổ tiền bối.”
“Còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai thì phải chờ một chút.”
“Chờ?” Ô tổ nhìn đám người một lượt rồi nói: “Tuổi còn nhỏ đã hung hăng vênh váo như thế, ngươi cho Chiên Mông là sân nhà ngươi à?”
“Ô tổ tiền bối nói đùa, ai chẳng biết Ô tổ là Vu thần duy nhất ở Thái Hư, tu vi thông thiên triệt địa. Vãn bối làm sao dám bất kính với Ô tổ chứ.”
“Vậy thì mang người của ngươi đi đi. Tiễn khách.” Ô tổ đứng dậy phất tay áo.
Đúng lúc này, một tu hành giả từ trong phi liễn bay ra, cấp tốc đi tới bên người Thất Sinh nhỏ giọng nói mấy câu.
Hai mắt Thất Sinh mở to ra, trong đôi mắt loé lên những tia sáng kỳ dị. Hắn đạm mạc nói: “Vãn bối đến đây còn có chuyện thứ hai.”
“Nói.” Ô tổ đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
“Lấy thủ cấp của ngài.”
Chiên Mông điện rơi vào yên tĩnh.
Ở Chiên Mông, không một người nào dám bất kính với Ô tổ . Tại Thái Hư, Ô tổ cũng được vạn người ngưỡng mộ. Ít nhất người muốn lấy thủ cấp của hắn còn chưa có sinh ra đời, chẳng ai có lá gan đó.
Ô tổ nhìn chằm chằm Thất Sinh, không có vẻ tức giận mà cẩn thận xem xét, hy vọng từ trên người hắn có thể nhìn thấy triệu chứng “bệnh không nhẹ”.
Nhưng hắn chẳng dò xét được gì.
“Là ý của Thánh Điện?” Ô tổ hỏi.
Đồ Duy điện không có lá gan tàn sát nội bộ như thế. Cân nhắc tới thân phận của Thất Sinh, vậy khả năng lớn nhất chính là Thánh Điện muốn thanh trừ Ô tổ.
Thất Sinh gật đầu.
Ô tổ nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh này?”
“Vãn bối không có.” Thất Sinh vẫn cung kính nói chuyện, “Nhưng Thánh Điện có.”
Ô tổ mặt không đổi sắc: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn hắc khí, khí tức trên người bắt đầu khuếch tán.
Thất Sinh không có vẻ gì là sợ hãi hay căng thẳng, thản nhiên nói: “Đợi ta nói xong lý do đã. Chẳng lẽ Ô tổ tiền bối không muốn biết?”
Ô tổ dừng lại, quả thật hắn cũng muốn biết lý do. Chiên Mông dù sao cũng là một trong thập điện, từng có cống hiến to lớn, vì sao Thánh Điện lại muốn khai đao với bọn hắn?
Thất Sinh chắp tay thi lễ, chậm rãi nói:
“Người người trong Thái Hư đều biết đến công tích của Chiên Mông. Cho nên… Thánh Điện không phải nhằm vào Chiên Mông, mà là nhằm vào Ô tổ tiền bối ngài đấy.”
“Nhằm vào ta?”
Thất Sinh lấy phù chỉ trong ngực áo ra. Hai ngón tay vung lên, phù chỉ thiêu đốt. Một đạo hắc sắc ấn ký từ trên không rơi xuống đất.
“Ấn ký này hẳn là ngài còn quen thuộc hơn so với ta.”
Nhìn thấy ấn ký, Ô tổ nhíu chặt mày, bàn tay nắm lại. Đoàn hắc khí kia lập tức tiêu tán.
Thất Sinh lấy giấy ra, vẽ xuống một số ký hiệu thần bí rồi nói: “Đây là phương pháp cấm kỵ từ thời thượng cổ, ngài hẳn là biết rõ.”
Ô tổ trầm giọng nói, “Việc này liên quan gì đến ta!”
Thất Sinh cười nói: “Tiền bối không muốn thừa nhận cũng được, vãn bối chỉ có trách nhiệm trần thuật lại, không có nghĩa vụ tranh luận với ngài, càng không quan tâm đến bất kỳ lời giải thích phản bác nào của ngài.”
Thất Sinh lại lấy ra một hoạ quyển, bên trên vẽ bản đồ địa hình và trận pháp của Chiên Mông.
“Thái Hư chí âm, bát phương tụ chuyển. Đúng là một công trình lớn. Thánh Điện nói thứ này không thể lưu lại, ta thay ngài hủy nó.”
Hai tay Thất Sinh chập lại, hoạ quyển hoá thành bột mịn.
Rốt cuộc biểu tình trên mặt Ô tổ cũng thay đổi, mang chút phẫn nộ và kinh hãi.
Thất Sinh ngẩng đầu nói: “Vãn bối vừa nhận được một tin tức, Ô Hành đã trở thành tù nhân của Thượng Chương, bị người ta đoạn tứ chi.”
Ô tổ trừng to mắt, tức giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Thất Sinh không lặp lại mà tiếp tục nói: “Thánh Điện đã biết việc này.”
“Ngươi…”
Ô tổ cứng đờ, một lúc sau mới dò xét hỏi: “Ngươi thật sự là điện thủ Đồ Duy điện?”
“Vãn bối chính là điện thủ Thất Sinh… đặc biệt đến đây để lấy thủ cấp của ngài.” Thất Sinh nhấn từng câu từng chữ.
“Người thông minh không nói vòng vo.” Trong mắt Thất Sinh tràn ngập tự tin và ý cười, “Ta biết rõ tiền bối rất muốn dùng một chưởng chụp chết ta. Nhưng điều này không giải quyết được vấn đề, hơn nữa ngài cũng không giết nổi ta.”
“A… ngươi khoác lác mà không sợ đau đầu lưỡi?” Ô tổ cười gằn.
“Mỗi người đều phải trả giá cho những chuyện mình đã làm. Trên có thương thiên, dưới có hoàng tuyền, từ xưa đã thế.”
“Lý do còn chưa đủ.” Ô tổ nói, “Chỉ dựa vào những điều ngươi vừa nói thì chưa đủ!”
Thất Sinh đương nhiên cũng biết bấy nhiêu chưa đủ, mỉm cười nói: “Nếu vậy để vãn bối nói nhiều thêm mấy câu.”
Đại Vu Thần Ô tổ lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn nghe xem ngươi sẽ nói ra chuyện gì. Nhưng trước đó ta phải nói cho ngươi biết một tin xấu.”
“Mời tiền bối nói.”
“Mặc kệ ngươi sắp nói cái gì… Hôm nay ngươi đều phải chết.” Ô tổ âm trầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận