Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2117: Sư phụ chúng ta là Ma Thần?

Huyền Dặc đế quân có vẻ mất mát nói: “Vậy ta chờ lão sư trở về.”
“Lục huynh, đề phòng Minh Tâm.” Âu Dương Huấn Sinh cẩn thận dặn dò.
Hiện tại Lục Châu có rất nhiều việc cần làm, không có dư thời gian để tán gẫu. Nếu có thời gian rảnh chẳng bằng hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch còn hơn. Càng hấp thu lực lượng này, ký ức của Ma Thần càng trở nên rõ ràng.
Sau khi Lục Châu rời đi, Âu Dương Huấn Sinh và Huyền Dặc đế quân cùng rời khỏi đạo trường, thở dài một tiếng.
Huyền Dặc đế quân lộ vẻ sùng bái nói với Âu Dương Huấn Sinh: “Ta vẫn cho rằng ngài chỉ là lão sư của thánh nữ, không ngờ ngài lại là người cùng thời đại với Ma Thần.”
Hắn kính sợ nhất là những vị tiền bối đầy kinh nghiệm như Âu Dương Huấn Sinh. Hậu sinh vãn bối cho dù có thiên phú cao cũng không có được tâm cảnh và kinh nghiệm nhiều như bậc tiền bối.
“Chuyện xưa như mây khói, không cần nhắc tới.” Âu Dương Huấn Sinh đáp.
Huyền Dặc đế quân tò mò hỏi: “Bi văn vạn trượng ở Vị Nam thật sự là do lão sư ta lưu lại sao?”
“Ừm. Năm đó Lục huynh đang lúc nhàm chán nên dùng tay thay kiếm, dùng đạo lực lượng thay cho trận văn để lưu lại mấy câu nói nhảm trên vách núi thôi.”
“Ách…” Huyền Dặc đế quân lau mồ hôi trán nói, “Đó đâu phải nói nhảm đâu, thậm chí đủ để ảnh hưởng đến tâm cảnh của một người. Đây vốn là truyền kỳ trong tu chân giới, không người nào biết được bí văn vạn trượng do ai tạo ra, không ngờ thật đúng là do lão sư làm.”
Âu Dương Huấn Sinh cười nói: “Sống quá lâu nên khi tu vi tiến vào bình cảnh, tu hành giả thường sẽ làm ra một số chuyện kỳ lạ để kích phát lực lượng, tìm cách thăng cấp. Lục huynh đã từng làm rất nhiều chuyện nhàm chán như thế.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như truyền đạo thiên hạ, viết ra một số bộ kinh điển lưu truyền trong nhân gian, chẳng hạn như Thiên Không thành ở phía nam cũng là do Lục Châu rảnh tay xây dựng. À phải, Thiên U Khuyết ở phía nam Huyền Dặc cũng do Lục huynh dùng một nhát kiếm chém ra. Có lời đồn nói rằng Ứng Long và vũ khí Kim Phủ Hoàng Việt bị nhốt ở Thiên U Khuyết, nhưng sự thật không phải thế. Kim Phủ Hoàng Việt đã bị hủy từ lâu, Ứng Long bị rút gân đã chạy tới thủ hộ Đại Uyên Hiến.”
Huyền Dặc đế quân há hốc mồm kinh ngạc. Lão sư rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện kinh thế hãi tục như thế?
“Âu Dương tiên sinh, vãn bối muốn thắp nến tâm sự với ngài!”
Âu Dương Huấn Sinh bỗng cảm thấy không ổn, lập tức tăng nhanh cước bộ đi ra bên ngoài.
“Âu Dương tiên sinh? Ngài chờ ta với nha!”
Tại Huyền Dặc điện Lục Châu thể hiện pháp thân Ma Thần, chuyện này đã minh chứng một sự thật rằng Ma Thần trở về. Mà việc này đã truyền đến tai Thánh Điện.
Ôn Như Khanh và Quan Cửu không thấy bóng dáng đâu.
Minh Tâm Đại Đế nghe báo cáo xong dò hỏi: “Ôn Như Khanh và Quan Cửu đi đâu rồi?”
“Bẩm Đại Đế bệ hạ, hai vị Chí Tôn cả ngày nay đều không xuất hiện.”
“Bảo bọn hắn tới đây.”
“Hai vị Chí Tôn trước đó đã dặn thuộc hạ nói với Đại Đế là bọn hắn muốn bế quan, nếu Đại Đế bệ hạ có việc thì chờ bọn hắn xuất quan rồi nói.”
Minh Tâm Đại Đế nhíu mày nói: “Truyền!”
Tên thuộc hạ nghe lệnh rời đi.
Biết được Đại Đế triệu kiến, sắc mặt Ôn Như Khanh và Quan Cửu tái xanh.
Hai người đang không ngừng đi qua đi lại, Quan Cửu khẽ lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… hắn trở về thật rồi! Ta đã biết chuyện này không có đơn giản như vậy mà!”
“Ngươi có thể đừng lầm bầm nữa không, thật phiền!”
“Còn không phải tại ngươi cứ luôn cho rằng đây là quỷ kế của Minh Tâm Đại Đế?” Quan Cửu nói.
Ôn Như Khanh hừ một tiếng: “Ngươi không phải cũng hoài nghi giống ta sao? Còn để ta đến Nhu Triệu truyền tin?”
Trong lòng hắn thầm nói thêm một câu, cũng may mà không chạm mặt.
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Quan Cửu nói: “Chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn. Đi gặp Minh Tâm thôi.”
Hai người lập tức đi tới Thánh Điện.
Cùng lúc đó.
Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Chiên Mông cũng gặp phải tình cảnh hệt như Huyền Dặc.
Bốn huynh muội Vu Chính Hải trong lúc nhất thời không thể tiến vào trong nội hạch, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát tình huống.
“Bây giờ nên làm gì đây? Nhiều người vây kín chỗ này như thế thật khó giải quyết.” Chiêu Nguyệt nói.
Điện thủ Ô Hành Chiên Mông điện chính là do Lục Châu phế. Tu hành giả Chiên Mông biết đệ tử Ma Thiên Các muốn tiến vào nội hạch để lĩnh ngộ đại đạo, đương nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
“Hiện tại chỉ có thể chờ Chí Tôn của Thánh Điện đến. Kỳ quái, sao bọn hắn lại không xuất hiện nhỉ?”
“Đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian. Đợi tới khi tất cả Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ còn khoảng hai trăm năm.” Vu Chính Hải nói.
Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ nội hạch có một lão giả đang cao giọng nói:
“Chư vị, ta vừa nhận được một tin tức động trời, Ma Thần đã giá lâm Huyền Dặc và giết chết hơn vạn người ở đó! Ma Thần lộ ra pháp thân tà ma, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh, chúng ta quyết không thể thoả hiệp, nhất định không cho phép đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư này thực hiện được âm mưu!”
Đám người xôn xao bàn tán, tiếng nghị luận ầm ĩ đầy trời.
Đám người Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau. Vu Chính Hải nói: “Nếu lời bọn hắn nói là thật, chỉ sợ chúng ta sẽ thành mục tiêu bị Ma Thần săn giết.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Thế nhân đều nói Ma Thần tàn ác, ta lại cảm thấy người tên Ma Thần này rất giống sư phụ.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Có lẽ người bọn hắn nói đến chính là sư phụ.”
Chiêu Nguyệt vội hỏi: “Sư phụ chúng ta là Ma Thần?!”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Kỳ thực việc này cũng không khó đoán, thất sư đệ bảo chúng ta dựa vào Thánh Điện để lĩnh ngộ đại đạo, mọi kế hoạch của hắn ở Thái Hư đều có liên quan đến Ma Thần. Hơn nữa các ngươi không cảm thấy thất sư đệ đã biết từ lâu rồi sao? Nếu nghĩ sư phụ là Ma Thần, vậy mọi việc đều có thể giải thích thông suốt.”
Ba người rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận