Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1876: Thập nhị cung đại trận

Minh Thế Nhân cười nói: “Có ánh mắt đó… Ngươi có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”
Nếu thượng cổ thánh hung mà chịu gia nhập Ma Thiên Các thì quá tốt rồi, chỉ là cao thủ như nó e là thích sĩ diện, muốn nó gia nhập chắc phải tốn không ít công sức. Minh Thế Nhân dự định từ từ mài giũa, dụ dỗ đối phương từng chút một, không thể để thánh hung chạy mất.
Nào ngờ Khâm Nguyên lại thụ sủng nhược kinh chỉ vào mặt mình nói: “Ta… ta có tư cách đó sao?”
“Ách…” Minh Thế Nhân lúng túng nói, “Có chứ!”
“Vậy thì quá tốt! Nếu có thể, mong ngươi nói thêm mấy câu tốt đẹp về ta trước mặt Lục các chủ.” Khâm Nguyên tươi cười nói.
“Này… việc này…” Minh Thế Nhân còn chưa hồi thần, “Ngươi không làm giá một chút sao?”
“Làm giá?” Khâm Nguyên nghi hoặc, lập tức lắc đầu, “Trước mặt Lục các chủ mà muốn làm giá? Đúng là chuyện cười.”
Đúng lúc này, bạch bào tu hành giả chỉ vào Lục Châu nói: “Bắt hắn lại!”
Thân ảnh Lục Châu như điện vọt về phía hai tên bạch bào tu hành giả, trên thân nở rộ quang mang nhàn nhạt.
“Đại Thành Nhược Khuyết!”
Hai tên bạch bào tu hành giả cả kinh: “Thánh nhân!”
Đám tu hành giả Đại Hàn cũng trợn to mắt kinh hô: “Vậy mà là thánh nhân?!”
Khi thánh nhân chi quang nở rộ, hai đại chưởng ấn của Lục Châu đã ập tới trước mặt bạch bào tu hành giả. Bọn hắn không kịp tránh né, chỉ có thể giang cánh ra ôm lấy thân thể để phòng ngự.
Khâm Nguyên nhíu mày nói: “Vũ tộc.”
Oanh oanh!
Hai tên Vũ tộc bị đánh bay. Lục Châu thản nhiên nói: “Thì ra là Vũ tộc.”
Đám tu hành giả Đại Hàn mộng bức toàn tập, cảnh tượng này nằm ngoài nhận biết của bọn hắn.
Tu hành giả Vũ tộc nhìn về phía Lục Châu, cau mày nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của Thái Hư?”
“Vũ tộc các ngươi không lo thủ hộ Đại Uyên Hiến, lại chạy đến đây giả mạo Thái Hư làm gì?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
Vũ tộc quanh năm chỉ ở Đại Uyên Hiến, rất ít khi rời đi. Cho dù có ra ngoài thi hành nhiệm vụ cũng không có mấy người bức được bọn hắn phải giang cánh, thế nên hầu hết người trong cửu liên đều không biết đến sự tồn tại của chủng tộc này.
Thời kỳ thượng cổ có không ít kẻ nửa người nửa thú, nhưng bọn hắn chỉ xuất hiện trong cổ tịch. Bây giờ được tận mắt thấy, đám tu hành giả Đại Hàn sao có thể không kinh ngạc cho được?
Hai tên Vũ tộc kinh ngạc nhìn Lục Châu. Toàn bộ Đại Hàn chỉ có mình Trần Phu là thánh nhân, nhưng Trần Phu không có đây, người trước mắt này chắc chắn không phải hắn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Châu mặc kệ bọn hắn, hờ hững nhìn về phía cung điện, giọng nói mang theo sóng âm càn quét khắp hoàng cung: “Minh Đức trưởng lão, ngươi đang tìm lão phu?”
Minh Đức trưởng lão không thấy đâu, mà trong cung điện lại bay ra thêm mười tên Vũ tộc.
Yến Mục kích động nói: “Tiền bối, cuối cùng ngài cũng đến.”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn: “Chỉ là môn chủ Lạc Hà Sơn lại dám can thiệp vào chuyện này, ngươi không sợ chết?”
Yến Mục đáp: “Lạc Hà Sơn được tiền bối ban ơn, hiện tại ta chỉ muốn giúp đỡ ngài dù chỉ một chút.”
“Rất tốt.” Lục Châu ném cho hắn một đoá liên hoa trị liệu, thương thế của Yến Mục rất nhanh đã khỏi hẳn.
Yến Mục phấn khỏi vô cùng, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Tiền bối, đám vũ nhân này cực kỳ đáng sợ, rất khó đối phó.”
Lục Châu gật đầu đáp: “Cho nên lão phu mới tự mình ra tay.”
Tuy rằng Yến Mục rất thán phục Lục Châu tấn thăng thánh nhân, nhưng bọn hắn là đạo thánh, sao Lục Châu có thể đánh lại?
Khi Yến Mục còn đang lo lắng xoắn xuýt, mười hai tên vũ nhân đã phân ra mười hai hướng, bao vây Lục Châu ở giữa. Toàn bộ xoè cánh ra, quang mang trên cơ thể kết nối với nhau.
“Thập nhị cung đại trận?” Khâm Nguyên nói.
“Là cái gì thế?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Kỳ trận thời thượng cổ, cần có mười hai tu hành giả tu vi ngang nhau tiến hành kết nối vận mệnh để biến mười hai người thành một thể, tạo ra một không gian đại trận vây lấy địch nhân. Trong không gian này, bọn hắn chính là vô địch.” Khâm Nguyên giải thích.
“Vô địch?” Minh Thế Nhân vừa nghe thấy hai chữ khoác lác này đã cảm thấy dị ứng.
Khâm Nguyên nói: “Đương nhiên ở trước mặt Lục các chủ thì thứ này không đáng nhắc tới.”
Minh Thế Nhân nghi ngờ nhìn Khâm Nguyên, thấp giọng hỏi: “Lén hỏi một câu, vì sao ngươi lại thưởng thức gia sư đến vậy?”
Khâm Nguyên nhìn Minh Thế Nhân với vẻ thương hại. Hài tử đáng thương, ngay cả thân phận thật của sư phụ mình mà cũng không biết, chẳng trách lại có nghi vấn này.
Ma Thần đại nhân đã căn dặn không được làm bại lộ thân phận này, Khâm Nguyên chỉ có thể phối hợp, ra vẻ thản nhiên nói:
“Ta và Lục các chủ là người cùng chung chí hướng. Vừa gặp được ngài ấy đã biết ngài là nhân vật khó lường, rất hiếm có người nào đến được chỗ của Khâm Nguyên tộc trong Văn Hương Cốc, mà người đến đó còn bình yên vô sự rời đi… cũng chỉ có mình Lục các chủ.”
Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Ở hồng liên giới có quán chủ Thiên Liễu Quan tên Hạ Trường Thu rất thích hợp làm bằng hữu của ngươi, để hôm nào ta giới thiệu cho.”
“Hạ Trường Thu? Bằng hữu của Lục các chủ đương nhiên đều là nhân tài nhất đẳng.” Khâm Nguyên gật đầu.
Minh Thế Nhân bỗng cảm thấy lão bát Chư Hồng Cộng quả nhiên vẫn cần phải trau dồi thêm kỹ năng… Nhìn người ta mà xem!
Chỉ mong sư phụ thật sự dùng mị lực nhân cách thu phục thánh hung chứ không phải bị nó lừa gạt.
Khâm Nguyên vẫn nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt thương hại… Bị Ma Thần đại nhân lừa gạt suốt từ đó đến giờ, hài tử đáng thương thật nha.
Cùng lúc đó, thập nhị cung đại trận của Vũ tộc đã hoàn thành, quang mang trên cánh bọn hắn toả ra từng điểm tinh quang như sao trời trong vũ trụ.
Trên không trung thành bắc hoá thành một không gian bị phong bế.
Đám tu hành giả Đại Hàn kinh hãi vô cùng, cho dù không ở trong trận thì bọn hắn cũng không phải đối thủ của mười hai tên vũ nhân, huống hồ gì bây giờ còn bị nhốt bên trong.
“Trưởng lão có lệnh, kẻ nào dám cản trở Vũ tộc làm việc, giết chết bất luận tội!” Tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ chỉ tay vào Lục Châu, cao cao tại thượng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận