Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 405: Cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn

Nấc.
Trước mặt mọi người Phan Ly Thiên nấc một cái rõ to rồi lớn tiếng bổ sung: “Hồ lô của lão hủ có thể đập chết người đấy.”
Phan Ly Thiên vừa ra tay đã chấn nhiếp đám người. Ngay cả Minh Thế Nhân, Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng không ngờ ông ta lại đột nhiên ra tay.
Phan Ly Thiên tu hành công pháp chính tông của Đạo môn chứ không phải đạo ẩn thuật chuyên về né tránh như Lãnh La, thế nên trên phương diện cứng chọi cứng thì lực chiến đấu của lão cao hơn Lãnh La.
Chỉ là, Lãnh La đâu thèm cứng chọi cứng với lão?
Thấy Phan Ly Thiên ra tay đánh người còn không quên chế nhạo mình, Lãnh La mắng trả:
“Ỷ vào vũ khí để hiếp đáp kẻ yếu thì có gì đáng khoe khoang?”
Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ chỉ có từng đó bản sự thôi, nấc…”
Trên đệ nhất thánh địa La Tông, rất nhiều trưởng lão nhanh chóng tiến lên kiểm tra thương thế của Sở Nam.
“Đại trưởng lão!”
“Sở trưởng lão !”
Sở Nam ngửa mặt nhìn lên trời, hai mắt trừng lớn, mặt đỏ tới mang tai như đang kiềm nén gì đó.
Rốt cuộc nhịn không được, phốc.
Sở Nam phun ra một ngụm máu tươi. Đám người xung quanh lập tức lùi ra xa né tránh tiên huyết, trên mặt đất xuất hiện những bông hoa máu nở rộ.
Sở Nam thở mạnh ra một hơi, gian nan nhấc tay lên chỉ vào thiên không: “Ngươi...”
Phan Ly Thiên hơi kinh ngạc nhìn xuống Sở Nam, tên này vậy mà không chết.
Lãnh La cười ha hả nói: “Ngươi gọi đây là đập chết đó hả? Chỉ đến thế mà thôi.”
“Tu vi lão hủ còn chưa khôi phục, đây là ngoài ý muốn…” Phan Ly Thiên nói.
Hai đại cao thủ Lão Niên Các lăng không lơ lửng phía trước Xuyên Vân phi liễn, một trái một phải, đã đủ để chấn nhiếp cao thủ Vân Thiên La tam tông.
Rất nhiều trưởng lão và đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lão giả vừa bước ra khỏi phi liễn. Tóc tai rối bời, da nhăn nheo như vỏ cây… Lão nhân này rốt cuộc là ai?
Có thể dùng một chiêu đánh bại đại trưởng lão Sở Nam, sao có thể là hạng người vô danh?
“Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?” Thiên Tông đại trưởng lão Phương Văn Hiển chắp tay nói.
Phan Ly Thiên lười biếng đáp: “Sao hả, muốn ghi nhớ danh tự lão hủ để sau này tìm tới báo thù à?”
Lãnh La lắc đầu nói:
“Phan Ly Thiên, đại trượng phu đi không đổi tên về không đổi họ. Chẳng lẽ ngươi sợ bọn họ hay sao?”
Ba tiếng Phan Ly Thiên lập tức khiến đám người sôi trào. Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Các trưởng lão bên dưới châu đầu nghị luận. Đây chính là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo. Người này đã biệt tăm biệt tích từ mấy trăm năm trước, tại sao đột nhiên lại trở thành người của Ma Thiên Các?
Kinh ngạc, rung động, còn có lo lắng.
Chiến trận Ma Thiên Các lớn như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi.
Thiên Tông chưa nói gì, nhưng sắc mặt đám người bên Vân Tông đã trở nên khó coi.
Ân oán giữa Vân Tông và Ma Thiên Các không hề nhỏ, lỡ như lúc này Ma Thiên Các lạnh lùng ra tay thì bọn hắn biết ứng phó ra sao?
“Thì ra là Phan trưởng lão.” Đại trưởng lão Vân Tông Triệu Cực hành lễ.
“Lão hủ không rảnh nói nhảm với các ngươi. Nhanh gọi tổ sư gia các ngươi ra đây đi, lão hủ không có kiên nhẫn đâu.”
Vừa nói chiếc hồ lô vừa bay lên xoay tròn quanh người Phan Ly Thiên, từng đạo cương khí màu vàng kim lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Triệu Cực tái đi.
Đúng lúc này…
Hoa Vô Đạo bước ra, nhìn về phía đại trưởng lão Triệu Cực của Vân Tông.
“Triệu Cực.”
Triệu Cực nhướng mày. “Hoa trưởng lão?”
Hoa Vô Đạo rời khỏi Vân Tông đến Ma Thiên Các khiêu chiến Cơ Thiên Đạo là việc toàn bộ người Vân Tông đều biết. Vân Tông cũng ủng hộ hắn đến Ma Thiên Các hoá giải tâm ma.
Nhưng không ai ngờ được Hoa Vô Đạo sẽ đầu nhập vào Ma Thiên Các. Chuyện này khiến trên dưới Vân Tông đều vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn mắng Hoa Vô Đạo đã làm mất hết mặt mũi Vân Tông.
“Vẫn nên mời tổ sư gia ra thì hơn.” Hoa Vô Đạo nhìn xuống dưới.
“Hoa Vô Đạo, sao ngươi có thể nhận…”
Vù!
Hoa Vô Đạo đột nhiên nhảy ra khỏi phi liễn, vừa hạ xuống vừa bộc phát ra cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn, chín chữ triện toả ra kim quang chói mắt.
Chiêu thức này không có lực sát thương, nhưng hiệu quả thị giác lại rất lớn, trông cực kỳ hùng vĩ!
Hoa Vô Đạo thể hiện ra lực lượng bản thân, dù chỉ là bành trướng trong giây lát đã đủ để chứng minh tu vi của hắn.
“Cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn, thất diệp?” Trong mắt Triệu Cực tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Các trưởng lão La Tông đột nhiên minh bạch câu nói kia, bọn họ không có tư cách đối thoại với Các chủ Ma Thiên Các, Ma Thiên Các chiến trận cao bậc này, Tam Tông lại chỉ phái tới nhân vật cấp độ trưởng lão, ngay cả Tông chủ cũng chưa từng xuất hiện, làm sao có tư cách đối thoại với người ta?
Nói cách khác, Tông chủ Tam Tông không xuất hiện nghĩa là đang không tôn trọng Ma Thiên Các!
Hoa Vô Đạo hạ xuống giữa quảng trường đệ nhất thánh địa, đưa mắt nhìn quanh.
“Đi mời tổ sư gia đi… Các ngươi chơi trò tâm cơ trước mặt các vị lão tiền bối không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”
Trưởng lão Tam Tông đều xấu hổ đỏ mặt.
Hoa Vô Đạo vốn là nhân vật cấp nguyên lão của Vân Tông, tuy đã gia nhập Ma Thiên Các nhưng khi hắn xuất hiện vẫn khiến đám người Vân Tông phải kính sợ.
Hắn nói rất đúng.
Cơ Thiên Đạo, Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo,… có ai không phải là nhân vật có kiến thức rộng rãi? Khi đám Lão Niên Các này tung hoành thiên hạ thì bọn hắn đều còn ở trong bụng mẹ cả!
Chơi tâm cơ trước mặt đám người này chỉ càng thể hiện sự ngây thơ ấu trĩ của mình.
Đúng lúc này.
Trên Xuyên Vân phi liễn, Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng:
“Vân Thiên La, ra đây đi.”
Thanh âm hùng hậu trầm thấp, một màn quỷ dị xuất hiện.
Thanh âm trọng điệp như sóng cả kéo dài không ngừng, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác càn quét về phía cửu đại thánh địa còn lại.
Lấy phi liễn làm trung tâm, xung quanh phát ra từng đạo vòng tròn gợn sóng…
Người Tam Tông đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt đều là ngỡ ngàng nhìn sóng âm phóng xạ tứ phía.
Âm công bậc bày… thật sự chỉ là bát diệp sao?
Cho dù là đám người Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng kinh ngạc không kém.
Từ trước tới nay Nho môn và Phật môn có âm công mạnh hơn Đạo môn, nhưng câu nói vừa rồi kia lại khiến bọn họ đoán không ra đó là âm công của nhà nào.
Năng lượng không mạnh, thậm chí phải nói là rất yếu. Nhưng loại cảm giác yếu ớt này lại lộ ra lực xuyên thấu cực mạnh, xuyên qua tầng tầng dãy núi và bình chướng.
Lát sau, thanh âm rốt cuộc cũng dừng hẳn.
Không một ai dám lên tiếng, không một ai chất vấn.
Các đại trưởng lão Tam Tông và mấy trăm đệ tử lăng không trên tầng trời thấp đều nhìn về phía Thiên Đức thánh địa, cũng chính là nơi tổ sư gia Vân Thiên La đang bế quan.
Mây tụ mây tan, Thiên Đức thánh địa vốn dày đặc mây mù, đột nhiên bị một cơn gió thổi tách ra hai bên.
Ngay sau đó, ở giữa Thiên Đức thánh địa có một đạo sóng âm lăn lộn mà đến.
Sóng âm cũng trầm thấp và hữu lực, ẩn chứa vẻ tức giận:
“Vả miệng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận