Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 791

Cùng lúc đó.
Tại Thiên Liễu Quan trong hồng liên địa giới.
Ngu Thượng Nhung đứng tựa người vào lan can, ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa.
“Tiền bối, tin tức ngài bảo ta đi thăm dò đã có rồi… Người đánh giết loan điểu tên là Diệp Chân, là trưởng lão cấp cao nhất trong Phi Tinh Trai. Sau trận chiến này, danh tiếng của Diệp Chân lập tức vang xa.”
“Khu vực hắc động gần chỗ loan điểu ở gọi là Hắc Thuỷ Huyền Động, nơi đó không có tu hành giả nào dám tiến vào, hàng năm Thiên Vũ Viện phái mấy chục tu hành giả đến đó do thám đều không một người nào sống sót trở ra.” Kỷ Phong Hành nói.
“Không ai còn sống?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi lại.
“Tiền bối có chỗ còn chưa biết, Hắc Thuỷ Huyền Động mênh mông vô bờ, lại tối đen như mực chẳng thấy rõ thứ gì, nghe nói bên trong còn có hung thú cao giai thủ hộ. Nơi tối tăm như vậy rất dễ khiến người ta mất phương hướng, cho dù là cửu diệp cũng không dám tuỳ tiện đi vào. Cho đến nay vẫn chưa ai tìm được tới phần cuối của nó.”
Tạo hoá trêu ngươi. Ngay cả cửu diệp cũng không dám tuỳ tiện đi vào Hắc Thuỷ Huyền Động mà Ngu Thượng Nhung hắn lại trùng hợp tới được nơi này.
“Vất vả cho ngươi rồi.” Ngu Thượng Nhung nói. “Để trao đổi, hôm nay ta dạy cho ngươi một chiêu kiếm thuật cơ bản.”
Kỷ Phong Hành nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
Ngu Thượng Nhung nhấc tay vặn gãy một thanh gỗ trên lan can xuống rồi nhét vào tay Kỷ Phong Hành:
“Dùng thanh gỗ này luyện các tư thế vung kiếm, đâm tới, chém xuống, chém ngang, chém xiên,… mỗi loại mười ngàn lần, mỗi lần chỉ được dùng nguyên khí từ Thông Huyền cảnh trở xuống. Khi nào thanh gỗ vỡ nát thì xem như đạt tiêu chuẩn.”
“Ách…” Kỷ Phong Hành ngơ ngác.
“Ngươi không muốn học?”
“Muốn, muốn chứ! Chỉ là… ta chưa bao giờ thấy ai luyện kiếm kiểu này cả. Có đáng tin cậy không?” Kỷ Phong Hành hoài nghi hỏi.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Gia sư chính là dạy ta như thế.”
Kỷ Phong Hành nghe vậy lập tức kích động nói: “Nếu khổ luyện theo phương pháp này thì mất bao lâu ta mới có thể mạnh được như tiền bối?”
“Với thiên phú của ngươi thì e là cả đời này cũng không đạt tới cảnh giới của ta.” Ngu Thượng Nhung rất thành thật đáp, nhưng thấy sắc mặt Kỷ Phong Hành hơi khó coi bèn bổ sung thêm, “Tuy không thể đạt tới đẳng cấp kiếm đạo cao nhất nhưng vẫn đủ để được xưng tụng là cao thủ.”
“Cao thủ?” Kỷ Phong Hành nuốt nước miếng.
“Khắp thiên hạ này sợ là không một người nào có thể đạt tới trình độ kiếm đạo như gia sư. Ngay cả ta còn đang phải lĩnh hội Thiên Tử Kiếm, huống chi là đẳng cấp cao nhất. Cho nên ngươi đừng vội nhụt chí.”
“Ta đã minh bạch. Đa tạ tiền bối dạy bảo.” Kỷ Phong Hành nhanh chóng cầm thanh gỗ đi tu luyện.
Ngu Thượng Nhung nhìn theo một lúc rồi tung người bay lên ngọn cây. Dù đã đến đây được một khoảng thời gian nhưng hắn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Làm sao trở về Đại Viêm đây?
Thấm thoát đã trôi qua một tháng.
“Tiền bối, người của Thiên Vũ Viện đến Hắc Thuỷ Huyền Động, phái năm tên tu hành giả tiến vào, nghe nói lần này bọn hắn rất tự tin, hình như là có mệnh thạch dẫn đường.” Kỷ Phong Hành nói.
“Thiên Vũ Viện?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc.
“Là một trong những học viện danh tiếng nhất ở Đại Đường vương triều, chuyên nghiên cứu về cương khí, hồng liên, ràng buộc của thiên địa và thế giới khác.”
Ngu Thượng Nhung nhướng mày: “Ràng buộc của thiên địa, thế giới khác?”
“Tiền bối, đến chuyện này mà ngài cũng chưa từng nghe nói tới sao? Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu thiên địa ràng buộc từ rất lâu rồi. Cho đến nay con người vẫn chưa đột phá được cảnh giới nào cao hơn hồng liên thập diệp. Người của Thiên Vũ Viện hoài nghi là do thiên địa ràng buộc gây nên.”
Ngu Thượng Nhung không biết rõ về hồng liên, bèn hỏi: “Hồng liên không có đại nạn sao?”
“Đại nạn gì cơ?”
Nhận ra hai người đang ông nói gà bà nói vịt, Ngu Thượng Nhung không tiếp tục truy hỏi nữa, hắn đã phán đoán ra hồng liên ở thế giới này không có đại nạn thọ mệnh ngàn năm.
“Ý ta là đại nạn của thập diệp.”
“Nói vậy cũng không sai… Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện có một người điên tên là Lạc Tuyên. Người này tung ra một tin tức động trời, nói rằng có thể lợi dụng phù văn để tạo ra một khí cụ vận chuyển, tránh được các loại hung thú và tìm đến thế giới bên ngoài. Nàng ta dùng khí cụ vận chuyển đi tới vô tận hải Bỉ Ngạn, sau đó thành công quay trở về. Nhưng sau đó lời nói này đã bị Thiên Vũ Viện phán là dối trá, đám tín đồ ‘Duy Hồng Liên’ thậm chí còn dùng hoả hình đối với nàng, về sau nàng ta hoàn toàn mất tích… Nhưng rất buồn cười, bây giờ người của Thiên Vũ Viện lại muốn lợi dụng khí cụ vận chuyển đó để tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động. Một mặt thì nói người ta là đồ bệnh tâm thần, mặt khác lại lợi dụng kết quả nghiên cứu của người ta.” Kỷ Phong Hành cười khẩy.
Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Trong ấn tượng của hắn, Đại Viêm cũng không có nhân vật nào như vậy. Lạc Tuyên này là ai? Người từ ba trăm năm trước?
“Có biết tu vi của đám người tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ta không rõ ràng…”
Nếu lời Lạc Tuyên là thật, vậy đám người này rất có thể sẽ thành công đến kim liên giới. Kim liên giới có cửu diệp toạ trấn, chỉ cần không phải cửu diệp thập diệp tới thì sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.
Khi Ngu Thượng Nhung còn đang lâm vào trầm tư, Kỷ Phong Hành lại tò mò hỏi: “Tiền bối, ngài là hồng liên mấy diệp thế? Có thể cho vãn bối được nhìn một lần không?”
Ngu Thượng Nhung quay đầu liếc Kỷ Phong Hành một cái. Hắn không có thói quen cho người khác xem pháp thân, huống hồ gì pháp thân này còn có màu vàng kim.
“Trong Thiên Liễu Quan không có cao thủ sao?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ta chỉ là đệ tử ngoại môn. Đám người kia rất cao ngạo, sao ta có thể nhìn thấy được.”
Đối với tu hành giả cảnh giới thấp như hắn thì bát diệp đã là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian rồi.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt lắc đầu.
Kỷ Phong Hành câm nín.
Đúng lúc này, từ xa có ba tên tu hành giả bay tới với tốc độ cực nhanh.
“Kỷ Phong Hành, có dám ra đây đánh một trận không?” Kẻ cầm đầu gào to.
Kỷ Phong Hành bị doạ đến mức co ro nấp sau lưng Ngu Thượng Nhung. “Tiền bối, giúp ta với.”
Ngu Thượng Nhung bất đắc dĩ lắc đầu. Ba tên kia ngửa đầu cười ha hả.
“Đây chính là Kiếm Ma của Thiên Liễu Quan đó ha ha. Gặp một lần ta đánh một lần.”
“Ê, tránh ra đừng cản trở.”
Thấy kẻ này chỉ tay về phía mình, Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười. “Kỷ Phong Hành chỉ là Phạn Hải cảnh bát mạch, ba vị đã là Thần Đình cảnh. Bắt nạt người yếu hơn mình không thể hiện được sự cường đại của các vị đâu.”
“Thì liên quan gì đến ngươi?”
“Đương nhiên là có liên quan.”
“Phi Tinh Trai làm việc, tốt nhất ngươi đừng cản đường.”
“Phi Tinh Trai?”
Ngu Thượng Nhung nhớ lại lúc mình mới đến hồng liên giới đã đánh chết tên cao thủ ngũ diệp kia, lại thêm cao thủ cửu diệp Diệp Chân dẫn theo trăm ngàn tu hành giả hồng liên đi đánh giết loan điểu, có thể thấy thế lực của Phi Tinh Trai cường đại bậc nào.
“Biết sợ là tốt. Kỷ Phong Hành, nếu muội muội ngươi chịu gia nhập Phi Tinh Trai, ân oán giữa chúng ta có thể xoá bỏ!” Tên tu hành giả lơ lửng trên không trung nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận