Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2100: Người kế thừa Thất Lạc Chi Quốc

Nghe vậy, hai mắt Giang Ái Kiếm trợn to, há miệng mắng một câu: “Trời ơi, mẹ nó, thần kỳ như vậy sao?”
“Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Minh Tâm cường đại.”
Giang Ái Kiếm chợt nghĩ ra một điều. “Nếu vậy thì thần vật này không có tác dụng gì với ta rồi. Hoặc nó phải đề thăng cảnh giới của ta lên ngang với Minh Tâm Đại Đế, mà điều này rõ ràng là không có khả năng, hoặc phải giáng cấp hắn xuống ngang hàng cùng ta, vậy thì chưa chắc hắn là đối thủ của ta nha!”
“Ngây thơ.” Bạch Đế cười nói, “Ngươi cho rằng hắn sẽ cân bằng chính mình sao?”
Lời vừa nói ra, Giang Ái Kiếm bừng tỉnh đại ngộ! Bà mẹ nó, đây rõ ràng là bật hack!
Giang Ái Kiếm tức giận vỗ đùi một cái: “Hắn tuỳ tiện tìm một tên tiểu lâu ta để cân bằng với ta, vậy ta phải đánh tới khi chết vì mệt rồi! Như vậy chẳng phải hắn vô địch rồi sao?!”
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ Minh Tâm lại nắm một kiện thần vật như thế trong tay, chẳng trách đối phương chẳng thèm liếc mắt nhìn Thời Chi Sa Lậu hay Thái Hư Lệnh.
Bạch Đế tiếp tục nói: “Mà đó chỉ là hai tác dụng cơ bản của Cán Cân Công Chính thôi. Còn có tác dụng nào khác không thì chẳng ai biết được. Hơn nữa Minh Tâm còn có những trọng bảo khác, đáng tiếc chưa có ai được tận mắt thấy Minh Tâm sử dụng mấy món đồ này, Thánh Điện quá cường đại, căn bản không đến lượt hắn phải ra tay. Cơ huynh, hắn đã từng ở Thái Huyền Sơn lâu như vậy, huynh phải là người hiểu hắn nhất mới phải.”
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn Lục Châu, ây dà, lão nhân gia người thủ đoạn thông thiên, ngay cả Minh Tâm cũng từng đến Thái Huyền Sơn tầm sư học nghệ, vậy lúc đầu ngài lập ra Ma Thiên Các ở kim liên giới là để trải nghiệm cuộc sống bình dân hả?
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu chưa từng nghe nói tới Cán Cân Công Chính.”
Bạch Đế nghi hoặc hỏi: “Ngay cả Cơ huynh cũng không biết? Vậy hắn che giấu thật sâu. Trước khi Thái Hư được nâng lên trời, Minh Tâm đúng là chưa từng sử dụng Cán Cân Công Chính. Mãi về sau này hắn mới đem nó ra để trấn áp thập điện.”
Giang Ái Kiếm nói: “Vậy hắn lấy bảo bối này ở đâu ra?”
Bạch Đế lắc đầu: “Việc này e là không ai biết được. Chỉ là trước đây có một lời đồn không rõ thực hư, lúc trước khi đại địa bắt đầu phân tách, Cơ huynh chuyên tâm nghiên cứu về thiên địa ràng buộc nên không chú ý tới thiên hạ đã đại biến. Minh Tâm nhân cơ hội này đi tới đại vòng xoáy một chuyến.”
“Đại vòng xoáy?”
“Cũng chính là dải đất trung tâm ở Vô Tận Hải. Nghe nói nơi đó dòng nước chảy xiết, tu hành giả tu vi yếu tuyệt đối không dám tới gần.”
Giang Ái Kiếm nói: “Cơ tiền bối, ngài đã từng đi tới đó chưa?”
Trong đầu Lục Châu đang tìm kiếm hình ảnh liên quan đến nơi đó nhưng không phát hiện được gì. Hắn chỉ biết là Ma Thần nhất định đã từng đến đó, nhưng ký ức về đại vòng xoáy đều đã biến mất.
Bạch Đế lại nói: “Bản đế hoài nghi đống trọng bảo của hắn thu hoạch được ở đại vòng xoáy.”
“Thế giới rộng lớn này không thiếu điều lạ, nhân loại vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng.” Giang Ái Kiếm không nhịn được cảm khái một câu.
“Mục đích bản đế nói ra việc này là muốn nhắc nhở Cơ huynh tiếp theo phải làm việc cẩn thận một chút. Hiện nay thân phận của huynh đã lộ ra ánh sáng, trông chờ thập điện đứng về phía Thái Huyền Sơn là việc quá thiếu chắc chắn.”
Giang Ái Kiếm gật đầu đồng ý: “Nói như vậy ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp rồi. Hai vị, xin cáo từ!”
Bạch Đế: ?
Lục Châu: ?
“Đứng lại!” Bạch Đế vội vàng gọi hắn lại, “Ngươi đi cũng được, nhưng phải đưa Thất Sinh tới trước đã.”
“Hắn đang ở Ma Thiên Các ấy, không có việc gì đâu. Tư Vô Nhai gặp được ngài đúng là may mắn của hắn.” Giang Ái Kiếm cười đáp.
Bạch Đế nghĩ tới câu thơ Nhạc Dương Tử nói trong điện thủ chi tranh, lại nghe được tên thật của Thất Sinh, không khỏi ngẩn ra một chút.
“Nói như vậy Thất Sinh cũng là đồ đệ của Cơ huynh?”
Giang Ái Kiếm nhún nhún vai, biểu tình trên mặt như đang nói, ngài tự hiểu đi nha.
Lục Châu khẽ than một tiếng, xúc động nói: “Đồ nhi này của lão phu cả đời số khổ, mấy lần đi qua quỷ môn quan. Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp, chỉ e hắn đã không còn trên thế gian này. Hắn rất tốt, duy chỉ có hơi tự phụ một chút.”
Bạch Đế gật đầu tỏ vẻ rất thấu hiểu.
Trong lòng Giang Ái Kiếm thầm nghĩ, lão nhân gia ngài ngày thường thích bắt nạt đồ đệ, suốt ngày phê bình chỉ trích, nhưng ra ngoài gặp người lại cứ khen mãi thôi.
Bạch Đế nói: “Có lẽ mệnh hắn chưa đi tới tuyệt lộ, bản đế còn đang chờ hắn trở về kế thừa Thất Lạc Chi Quốc đây.”
Giang Ái Kiếm cười ha hả nói: “Chỉ sợ Đại Đế bệ hạ phải thất vọng rồi, trong lòng hắn đã có người.”
Bạch Đế: ?
“Đừng nhìn ta như thế, từ khi còn ở kim liên giới hắn đã là đối tượng được nữ tử trong thiên hạ theo đuổi rồi nha.” Giang Ái Kiếm cười hắc hắc nói.
Bạch Đế hỏi: “Việc này thì có xung đột gì với việc kế thừa Thất Lạc Chi Quốc?”
“Ơ…” Giang Ái Kiếm á khẩu không thể trả lời.
Không xung đột, không xung đột chút nào hết á! Ngài thật trâu, ta phục rồi.
Bạch Đế nhìn về phía Lục Châu, tiếp tục nói: “Nếu Cơ huynh không ghét bỏ, khoảng thời gian tiếp theo huynh có thể ở lại hòn đảo thất lạc. Hoa Chính Hồng và mấy tên Thánh Điện Sĩ đã chết, chỉ e Minh Tâm sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Hắn sẽ không tuỳ tiện ra tay.” Lục Châu nói.
“Sao lại nói thế?”
“Hắn còn đang chờ lão phu trải đường sẵn cho hắn đây.” Lục Châu nhàn nhạt cười, “Rất nhiều người đều hướng tới trường sinh, hắn cũng không ngoại lệ.”
Bạch Đế rất tán thành.
Lúc trước Thánh Điện luôn phản đối việc phá giải ràng buộc, rốt cuộc cũng giẫm chân vào con đường này. Kẻ đồ long rồi cũng trở thành ác long.
Ma Thần ít nhất cũng quang minh chính đại tìm kiếm vĩnh sinh đại đạo, trong khi Thánh Điện giơ cao lá cờ phản đối vĩnh sinh mà ở sau lưng lại vụng trộm làm ra chuyện như thế.
Bạch Đế có lòng muốn thỉnh giáo: “Xin hỏi Cơ huynh một câu, đã lĩnh ngộ được chưa?”
Lục Châu không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nói: “Một trăm ngàn năm trước, lão phu tìm tòi không ngừng trên con đường này. Một trăm ngàn năm sau, lão phu lại bước lên con đường đó lần nữa, chỉ có thành công, không có thất bại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận