Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 211: Yến Tử Vân Tam, chạy đi đâu? (2)

Ông !
Lồng Giam Trói Buộc lập loè kim quang rồi chui vào trong lòng đất.
“A !”
Một tiếng hét thảm truyền tới từ trong lòng đất.
Lồng Giam Trói Buộc rốt cuộc cũng trúng đích.
Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn hạ xuống đất.
Bệ Ngạn rất ngoan ngoãn nằm rạp ở một bên.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước đến vị trí của Lồng Giam Trói Buộc.
Tu hành giả sau khi bị bắt trói sẽ bị phong ấn tu vi, điểm này hắn đã nghiệm chứng từ trên người Phạm Tu Văn.
Thế nên Lục Châu không hề lo lắng Vân Tam sẽ chạy thoát. Hắn thản nhiên đứng đó, vừa vuốt râu vừa quan sát tình hình.
Ô !
Trong lòng đất lại truyền đến tiếng than vãn của Vân Tam.
Lục Châu truyền âm nói: “Vân Tam, còn muốn trốn nữa không?”
Ô, ô….
Trừ tiếng ô ô ra, Vân Tam gần như không nói ra lời.
Lục Châu khẽ phất tay, Bệ Ngạn gào lên một tiếng tựa như rất hưng phấn rồi chạy vội tới, vươn trảo ra đào đất!
Không bao lâu sau Bệ Ngạn đã đào được Vân Tam ra! Nó nhe răng nhanh doạ cho Vân Tam gào thét kêu cha gọi mẹ.
“Đừng đừng đừng… Lão tiền bối! Xin tha mạng, xin tha mạng!” Vân Tam liên tục cầu xin, cơ hồ muốn khóc.
Khi hắn nhìn thấy đệ nhất ma đầu đương thời đứng bên cạnh mình, toàn thân cứ run lên cầm cập không thể khống chế được.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng sợ hãi đến mức này.
Hắn muốn động nhưng lại hoàn toàn không động đậy nổi.
Thứ đang trói buộc hắn trong vô hình kia vô cùng chặt chẽ.
“Mang đi.”
Lục Châu ra lệnh một tiếng, Bệ Ngạn lập tức ngậm lấy Vân Tam.
Trên Vân Tước Lâu, mọi người vẫn đang chờ đợi.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi không thấy gì, nhưng Ngọc Phi thì lại nói:
“Lão tiền bối tuổi tác đã cao, đi bắt Vân Tam một mình như thế có phải là…”
“Không cần ngươi nhọc lòng lo lắng, sư phụ lão nhân gia người thần uy cái thế, nếu Vân Tam có thể chạy thoát mới là tà môn.” Minh Thế Nhân nói.
“Thiếp thân không có ác ý, mong các vị thứ lỗi.”
Trong lúc mọi người đều đang chờ đợi, ở phía Bắc Vân Tước Lâu, Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn đạp không trở về.
Trong miệng Bệ Ngạn ngậm một người, rõ ràng chính là Yến Tử Vân Tam, truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn vừa rồi mới bỏ chạy.
Vài tên tu hành giả không trốn đi mà nấp trong lương đình, ngẩng đầu nhìn trời đã thấy cảnh này.
“Vân Tam bị bắt rồi!”
“Truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn bị bắt!”
Điều này vô tình lại khiến tu hành giới càng thêm kính sợ Ma Thiên Các. Truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn Yến Tử Vân Tam nổi tiếng là người giảo hoạt, ban đầu trộm cắp ở Vân Thiên La tam tông bị cao thủ của tam đại tông môn bao vây chặn đánh thế mà vẫn có thể chạy thoát.
Chỉ riêng về độ giảo hoạt thì hắn còn mạnh hơn thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn gấp mấy lần.
Ngọc Phi đột nhiên đứng phắt dậy.
Hoa Nguyệt Hành theo bản năng nắm chặt cung tên trong tay, các khớp ngón tay đã trắng bệch!
Bệ Ngạn bay vào trong Vân Tước Lâu rồi phun Vân Tam ra, chẳng thèm màng đến sống chết của hắn!
Lục Châu đạp không trở về.
“Sư phụ thần uy cái thế! Thiên thu vạn thế!”
Ngọc Phi: “? ? ?”
Thần uy cái thế thì thôi đi, lại còn thiên thu vạn thế là cái quỷ gì?
Trong khoảng thời gian ngồi đợi ở Vân Tước Lâu, Ngọc Phi cảm thấy Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi trông còn giống người, riêng tên Minh Thế Nhân này thỉnh thoảng lại có triệu chứng như bị bệnh tâm thần.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi chỉ khom người.
Ngọc Phi khẽ hạ thân làm lễ. “Thủ đoạn của lão tiền bối thật kinh người, thiếp thân thấy mà than thở.”
Hoa Nguyệt Hành chắp tay, không nói gì thêm.
Lục Châu bước đến bên cạnh bàn đá rồi vuốt râu ngồi xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Tam nằm trên mặt đất.
“Vân Tam, lão phu hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời.”
“Vâng vâng vâng…” Vân Tam gian nan bò dậy quỳ trên mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám.
“Những mảnh Bích Lạc tàn phiến còn lại hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Vân Tam nuốt một ngụm nước bọt cúi đầu nói: “Ba mảnh đang ở trong cung... nhưng, nhưng hai mảnh trong số đó đã được đặt trong Vân Tước Lâu. Một mảnh trong tay Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo, một mảnh ở Đại Không Tự…”
Mảnh Bích Lạc tàn phiến của Đại Không Tự hẳn chính là mảnh đưa cho Hư Liễu hoà thượng.
Còn ba mảnh trong cung, hai mảnh của Vân Tước Lâu Tiểu Diên Nhi đã lấy được, một mảnh còn lại bị Giang Ái Kiếm lấy trong nội khố ra tặng hắn. Vậy thì chỉ còn lại ba mảnh chưa biết tung tích.
Lục Châu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi hắn tiếp tục nói.
Vân Tam ngẩng đầu, len lén nhìn về phía Ngọc Phi rồi ấp a ấp úng: “Ba mảnh còn lại…”
Hắn nói không ra lời.
Minh Thế Nhân bực mình tiến lên đạp một cước. “Lề mà lề mề. Nói mau!”
Vân Tam lẩm bẩm một câu: “Ta… ta… chuyện này… không biết có nên nói hay không…”
Đúng lúc này, Ngọc Phi ngồi phía đối diện chợt cất tiếng, giọng lạnh lùng không chút tình cảm: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ ngươi không biết rõ?”
Ánh mắt Lục Châu dời từ Vân Tam sang người Ngọc Phi.
“Ngươi có biết tại sao lão phu lại biết hắn chính là Vân Tam không?”
Trong lòng Ngọc Phi khẽ run nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Thiếp thân là hạng nữ lưu, không hiểu việc tu hành, sao có thể biết được.”
Minh Thế Nhân dường như cũng đã minh bạch chuyện gì, hắn cười nói:
“Đồ nhi hiểu rồi.”
“Nói nghe xem.” Lục Châu không muốn tốn công sức nói nhiều.
“Xung quanh Vân Tước Lâu có dây thừng gắn móc câu, có diều giấy và cơ quan ám khí dưới lòng sông, những thứ này đều cần được bố trí từ sớm. Chủ nhân Vân Tước Lâu đến từ Thần Đô, hẳn sẽ có rất nhiều quan hệ với người trong cung. Một mình Vân Tam không thể làm được đến mức này, điều này nói rõ sau lưng Vân Tam có một người khác…” Minh Thế Nhân nói.
Ngọc Phi vỗ tay: “Có lý đấy… Nếu vậy thì người đó có thể là ai?”
“Người có thù với Ma Thiên Các, lại quen thuộc với Vân Tước Lâu…” Minh Thế Nhân đáp.
Đột nhiên Vân Tam bỗng tung người nhảy ra khỏi Vân Tước Lâu.
Bên dưới Vân Tước Lâu, nhiều người phát ra tiếng kinh hô.
Hoa Nguyệt Hành tức giận nói: “Muốn chạy trốn? Lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội!”
Nàng cầm cung lên, kéo tên.
Cương khí rung động mạnh tạo thành lớp vỏ bọc lóng lánh kim quang mũi tên.
Vù!
Toàn bộ động tác chỉ hoàn thành trong một hơi thở.
Ầm!
Bá Vương Thương ngàn trọng cương ảnh ngăn ở trước mặt nàng. Đoan Mộc Sinh lăng không xoay người đánh tan mũi tên cương khí của Hoa Nguyệt Hành, đồng thời Phạm Thiên Lăng đỏ rực bắn ra ngoài Vân Tước Lâu quấn chặt lấy thân thể Vân Tam.
Tiểu Diên Nhi cầm Phạm Thiên Lăng bằng một tay trói chặt Vân Tam giữa không trung hệt như đang chơi thả diều. Nàng cười nói: “Sư phụ… con lợi hại chưa?”
Tu vi Vân Tam bị phong ấn, một khi nhảy xuống thì không có khả năng chạy trốn.
Vậy tại sao hắn còn phải nhảy?
Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành: “Giết người diệt khẩu?”
Hoa Nguyệt Hành toàn thân run lên, lui về sau một bước: “Vãn bối không dám! Vãn bối chỉ muốn giúp lão tiền bối!”
Nàng tuy là thần xạ thủ, nhưng ở khoảng cách gần thì Đoan Mộc Sinh lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.
Bầu không khí trên Vân Tước Lâu đột nhiên trở nên vô cùng áp lực, cực kỳ yên tĩnh.
Ngay cả Ngọc Phi cũng cảm thấy khó thở. Nàng hoàn toàn không ngờ thế cục lại biến thành thế này.
Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng bước tới lan can Vân Tước Lâu. Hắn nhìn Vân Tam đang bị treo giữa không trung, thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng không nói thì lão phu sẽ không biết?”
Hắn nâng tay lên, nguyên khí trên tay rung động.
Cương khí tụ lại vào lòng bàn tay hắn…
Cung nỏ trên tay Hoa Nguyệt Hành cũng bắt đầu rung động.
Ông!
“Lão tiền bối?!” Hoa Nguyệt Hành cả kinh.
Ầm!
Một đạo thân ảnh màu xanh đột nhiên loé lên đứng trước mặt Hoa Nguyệt Hành.
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng.
Hoa Nguyệt Hành kêu lên đau đớn rồi bay ngược ra sau, cung nỏ trong tay nàng lăng không rơi vào tay Lục Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận