Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2069: Vén màn bí mật

Trông hắn rất mệt mỏi, tựa như người bốc vác làm việc cả một ngày trời, nhưng ánh mắt hắn lại hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy Lục Châu, hắn sửng sốt hô lên: “Sư tổ?”
Nghe tiếng xưng hô của hắn, Chư Hồng Cộng tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi: “Là ngươi?”
“Bát… bát sư thúc?”
“Sao lại là ngươi hả?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc vô cùng.
Giang Ái Kiếm cười híp mắt giải thích: “Hỏa thần dựa vào lực lượng ý thức còn sót lại đánh giết cự thú trong biển, may mắn được Bạch Đế ra tay cứu giúp, hắn ở đó chữa thương mười năm. Trong mười năm này Hỏa thần rơi vào trạng thái ngủ say, về sau vì muốn rút ra lực lượng nên đành tìm một người tuổi trẻ có thiên phú cực cao, đan điền khí hải lại trống rỗng, tu vi yếu ớt. Khắp thiên hạ này chỉ có Lý Vân Tranh là thích hợp nhất, cũng chỉ có Lý Vân Tranh mới nguyện ý tiếp nhận điều này. Lý Vân Tranh rất giống lão sư của hắn, khi đối mặt với chuyện lớn đều không để lộ một chút tung tích nào, mà ta thì không làm được như vậy.”
Giang Ái Kiếm giơ một ngón tay cái lên khen ngợi Lý Vân Tranh. “Ngươi có được chân truyền của hắn, hiểu tâm ý hắn, có tâm cảnh của người đứng trên cao, sinh tồn được trong nghịch cảnh, từ đầu đến cuối chỉ có hoàng đế hồng liên giới như ngươi là thích hợp nhất.”
Giang Ái Kiếm nói rất nhẹ nhàng nhưng mấy người đều hiểu được, để làm ra lựa chọn này Lý Vân Tranh đã gian nan cỡ nào.
Lý Vân Tranh ngẩng đầu lên hết nhìn trái lại nhìn phải, biểu tình nghi hoặc và mờ mịt… Hắn không biết vì sao mình xuất hiện ở đây, cũng không hiểu vì cái gì sư tổ lại ở chỗ này. Tròng mắt hắn không ngừng xoay chuyển, ngũ quan già nua nhăn nhúm, hai cánh tay khô gầy, làn da đen đúa cáu bẩn.
Vị hoàng đế hồng liên khí tức nho nhã, thư sinh lễ độ, ngọc thụ lâm phong hệt như Tư Vô Nhai năm xưa nay biến thành bộ dáng này khiến mấy người không nhịn được thở dài một tiếng.
Giang Ái Kiếm vỗ vai hắn nói: “Ủy khuất ngươi rồi. Cơ lão tiền bối đã biết rõ.”
Lý Vân Tranh quay đầu nhìn Lục Châu, khí thế và thái độ của Hỏa thần Lăng Quang không còn sót lại chút nào. “Sư tổ!”
Lục Châu nói khẽ: “Đứng lên rồi nói.”
“Vâng.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Lục Châu hỏi: “Ngươi làm như vậy có đáng giá không?”
Lý Vân Tranh đáp: “Một ngày là thầy cả đời là cha, trước kia lão sư đối xử với ta không tệ, người xảy ra chuyện sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không nhờ có lão sư thì ta đã chết ở hồng liên. Còn sống được đến hôm nay là ta kiếm lời rồi.”
Tâm tính này khiến ai cũng phải kính nể.
Giang Ái Kiếm rất hiểu Lý Vân Tranh. Hắn cũng là người được Tư Vô Nhai trợ giúp nghịch thiên cải mệnh, hiện tại sống nhiều thêm một ngày là lời một ngày.
Lục Châu nhìn chằm chằm Lý Vân Tranh, đi tới trước mặt hắn, nhấc tay lên…
Lý Vân Tranh theo bản năng lui lại một bước, nhưng rất nhanh đã ý thức được phản ứng của mình quá kích động, bèn gãi đầu cười xấu hổ.
Lục Châu vỗ nhẹ lên vai hắn nói: “Đời này của lão phu chỉ thu mười đồ đệ, sẽ không can thiệp vào việc bọn hắn có thu đồ nhi hay không. Nhưng ngươi là đồ đệ của lão thất thì chính là đồ tôn của lão phu. Từ nay về sau chuyện của ngươi cũng là chuyện của Ma Thiên Các.”
Lần đầu gặp gỡ Lục Châu ở hồng liên, Lý Vân Tranh chẳng qua là cảm thấy lão nhân này rất kỳ quái nhưng tu vi cao, muốn bái hắn làm sư phụ lại bị hắn cự tuyệt.
Về sau hắn bái Tư Vô Nhai làm thầy, trở thành học sinh dưới trướng Tư Vô Nhai. Chung quy thì cấp bậc thầy trò vẫn yếu hơn quan hệ sư đồ nhiều, tính ra giữa bọn hắn còn chưa có nghi thức bái sư chính thống nào, hay nói đúng hơn là còn chưa được “tán đồng”.
Trong lòng Lý Vân Tranh xúc động muốn quỳ xuống hành lễ nhưng đã bị Lục Châu ngăn lại.
“Ngươi dù sao cũng là vua một nước, lễ nghi quỳ bái thì miễn đi.”
Lý Vân Tranh nói: “Ở hồng liên ta là hoàng đế, nhưng ra bên ngoài ta là đồ tôn của ngài nha.”
Chư Hồng Cộng đi tới choàng vai hắn nói: “Ta thật không ngờ lại là tiểu tử ngươi. Được lắm, lần đầu tiên gặp nhau ở Thái Hư, lúc đó chính là ngươi có phải không?”
Lý Vân Tranh gật đầu: “Sư thúc đừng trách, tình thế bắt buộc, ta không thể để lộ bí mật này nên chỉ có cách tiếp tục gạt người.”
“Ha ha, ngươi giả vờ thật giống, ngay cả ta cũng không phân biệt được.”
“Nào có.” Lý Vân Tranh cười đáp, “Ta cảm thấy sư thúc sinh nghi nên mới nghĩ biện pháp kéo dài khoảng cách, lòng nghi ngờ của tứ sư bá là nặng nhất, khiến ta đau đầu vô cùng.”
“Tứ sư bá của ngươi thông minh như vậy, muốn gạt hắn cũng không dễ dàng.” Chư Hồng Cộng nói, “Vậy… lão sư của ngươi đã xuất hiện ở Thái Hư mấy lần?”
Lý Vân Tranh nói: “Nói đúng hơn là lão sư chỉ xuất hiện có ba lần. Lần thứ nhất là lúc rời khỏi chỗ của Bạch Đế đến hồng liền tìm ta. Lần thứ hai là lúc mới đến Thái Hư, gặp mặt Minh Tâm Đại Đế. Lần thứ ba là lúc đến bí ẩn chi địa, đi khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ để được Tác Ngạc tán đồng.”
Chư Hồng Cộng vô cùng kinh ngạc. “y da, thì ra từ lúc đó thất sư huynh đã mưu đồ lớn như vậy. Chẳng trách lại có người gửi lệnh bài Bạch Đế cho sư phụ, chẳng trách Vũ Hoàng lại nể tình như thế.”
Lý Vân Tranh gật đầu: “Ta theo lão sư đến Ma Thiên Các một chuyến nhưng không tìm được các ngươi. Lão sư phán đoán mọi người đã đến bí ẩn chi địa nên chúng ta cũng đến đó. Không ngờ hai thầy trò chúng ta lại đến trước một bước. Sau khi lão sư được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì để lại những tin tức kia, thậm chí còn viết ấn phù trên cửa phù văn thông đạo.”
“Ấn phù gì?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Các ngươi trốn không thoát. Ta cũng không hiểu vì sao lão sư lại viết như thế.”
Chư Hồng Cộng cạn lời. “Ta nói ai mà hiểu chúng ta rõ ràng như vậy, hóa ra đúng là thất sư huynh! Bốn vị trưởng lão nói không sai nha.”
Lý Vân Tranh nói: “Nếu không làm vậy thì đám người Thái Hư sẽ không tha cho bốn vị trưởng lão.”
“Thì ra là thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận