Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1616

Tu vi hai huynh đệ Trí Văn Tử không thấp, nhưng lại rất thích lợi dụng người khác, lần này xui xẻo va phải cọng rơm thép xem như đáng đời bọn hắn.
Lúc này, Bạch Ất đột nhiên nghe thấy âm thanh của kiếm cương lượn vòng trên không trung.
Hắn là cao thủ kiếm đạo đệ nhất Hàm Dương thành, bèn lần mò theo hướng đông, tiến về phía một ngọn núi nơi kiếm cương đang không ngừng bay ra.
“Không ở trong Triệu phủ? Đúng là trời cũng giúp ta. Vậy thì mang đầu ngươi đến gặp bệ hạ.”
Bạch Ất lập tức lao về phía đó.
Đây là một toà núi nhỏ ở phía đông nam Triệu phủ. Vừa bay đến gần, Bạch Ất đã nhìn thấy trong bóng tối có một thanh bào kiếm khách đang lấp loé di chuyển, kiếm cương bao phủ khắp bầu trời.
Thân ảnh thanh bào kiếm khách bỗng nhiên dừng lại, đứng giữa đám kiếm cương. Kiếm cương bốn phương tám hướng tụ lại thành hình một con rồng, không ngừng lượn quanh người hắn.
Sau đó toàn bộ kiếm cương dừng lại trong nháy mắt như thể thời gian đã bị ngưng đọng.
Bạch Ất âm thầm tán thưởng trong lòng. “Hay cho một chiêu ngự kiếm chi thuật.”
Thanh bào kiếm khách khẽ xoay người, kiếm cương bốn phía lập tức tiêu tán, một đạo hồng mang bay trở vào vỏ kiếm.
“Một chiêu này của ta có thể khống chế hơn trăm vạn đạo kiếm cương. Đại sư huynh thấy như thế nào?”
Còn có người?
Bạch Ất nhìn theo, cách đó không xa có một người bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện dưới ánh trăng.
Người đó cười nói: “Tu vi của đệ đã vượt qua ta. Nhưng chuyện này không quan trọng, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đuổi kịp đệ. Nói theo một cách nào đó thì con đường tu hành trảm liên vẫn dễ dàng hơn.”
“Đa số tu hành giả trảm liên đều tu hành chậm hơn tu hành giả có kim liên.” Ngu Thượng Nhung nói.
“So sánh khó dễ không có ý nghĩa. Chiêu vừa rồi của đệ ta cũng có thể làm được.”
Bích Ngọc Đao bên hông Vu Chính Hải bay ra, kim sắc đao cương vây xung quanh nó.
Xoẹt.
Trăm vạn đạo đao cương lập tức bao trùm không trung, dưới ánh trăng tạo thành bóng ảnh lấp loáng như sóng nước, hoa mỹ vô cùng.
Đao cương tạo thành đao trận, xếp thành một hàng dài như trường long. Trường long lượn vòng quanh thân Vu Chính Hải rồi bay về phía một thân cây.
Phanh phanh phanh…
Toàn bộ đao cương bay về phía thân cây, sau đó cấp tốc quay đầu trở về bên người Vu Chính Hải.
Đao cương tiêu tán.
Một lát sau có cơn gió thổi đến. Thân cây kia vang lên tiếng loạt soạt, ngã đổ xuống đất, toàn thân bị đao cương chém thành vô số mảnh gỗ mỏng hình tròn, lăn lông lốc dưới đất.
Vết cắt hài hoà, khoảng cách đồng đều.
Vu Chính Hải cười nói: “Đao cương và kiếm cương đều có thể điều khiển đến từng chi tiết, cũng có thể tấn công rất bá đạo.”
Ngu Thượng Nhung xem thường nói: “Mời đại sư huynh đánh giá chiêu này.”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay vọt tới chân trời, càng lúc càng cao. Mười mét, trăm mét, ngàn mét…
Bạch Ất nắm chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn hồng mang kiếm cương trên đầu, không khỏi kinh ngạc: “Phi kiếm?”
Đúng lúc đó, Trường Sinh Kiếm đột nhiên nở rộ ra kiếm cương đầy trời, tại vị trí cách mặt đất một ngàn mét toả ra kiếm cương như pháo hoa, chia thành mười hai khu vực, chói mắt vô cùng.
Sau đó toàn bộ kiếm cương xếp hàng bay trở vào vỏ kiếm.
Bạch Ất câm nín.
Năm ngón tay hắn bóp chặt vào thân kiếm đến trắng bệch, lòng tự tin bị đả kích vô cùng mãnh liệt, trán hắn ướt đẫm mồ hôi.
“Đại sư huynh có làm được không?” Ngu Thượng Nhung hài lòng nói.
Vu Chính Hải đáp: “Bay cao một chút mà thôi, không có ý nghĩa thực tế gì. Ta có thể đến trước mặt địch, một đao chém chết.”
“Có ý nghĩa.”
“Ồ?”
Vừa nói xong, Trường Sinh Kiếm lại lần nữa bay ra, ngàn vạn đạo kiếm cương bay về phía chân trời, vọt tới chỗ Bạch Ất đang ẩn nấp, kèm theo giọng nói thản nhiên:
“Bằng hữu, nhìn đủ chưa?”
Thôi xong, hắn bị phát hiện!
Bạch Ất vung kiếm lên, phanh phanh phanh… đánh bay kiếm cương đầy trời, lăng không lui về phía sau, không ngừng né tránh đến khi cách xa ngàn mét mới lên tiếng:
“Ta không có ý mạo phạm hai vị, chỉ tình cờ đi ngang đây. Xin cáo từ.”
Hai người này hắn giết không nổi, có khi người chết lại là hắn, phải nhanh chóng rút lui.
Bạch Ất vừa quay người lại, một đạo đao cương khai thiên tích địa từ bên cạnh chém tới. Vu Chính Hải cầm đao, bộc phát ra đao cương dài ngàn mét.
Lông mày Bạch Ất bị chém rụng, giơ kiếm đón đỡ.
Oanh!
Hắn lấp loé lùi về sau, cương khí va chạm khiến khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Vu Chính Hải cười nói: “Kết quả như nhau.”
Ngu Thượng Nhung cũng cười: “Người này có tu vi không tệ, hình như am hiểu kiếm đạo, không bằng chúng ta thử bắt lấy hắn?”
“Được.”
Hai người đạp đất bay lên.
Bạch Ất thấy thế lập tức giật mình, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Hắn sử dụng đại thần thông thuật, liên tiếp na di rồi biến mất ở phía chân trời.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
“Người này vì sao lại chạy nhanh như thế?”
“Chắc do đao cương của ta doạ hắn đấy.” Vu Chính Hải nói.
Khi Bạch Ất dừng lại, hắn đang ở trong một mảnh rừng nhỏ cách xa Hàm Dương thành.
Ổn định lại tâm trạng, Bạch Ất nhìn về phía Triệu phủ, thì thào tự nói: “Nhiệm vụ bệ hạ giao cho nhất định phải hoàn thành.”
Vừa đến đã gặp phải hai đại cao thủ, đúng là quá xui xẻo. Hắn cũng không cách nào tiếp nhận việc mình không hoàn thành nhiệm vụ.
Ngã một lần khôn hơn, lần này Bạch Ất quyết định một khi gặp phải cao thủ, sẽ lập tức rời đi không chút do dự.
Một khắc đồng hồ sau, Bạch Ất lại xuất hiện bên ngoài Triệu phủ.
Lần này hắn tiếp cận từ phía tây bắc.
Thông thường thì phía đông nam đều là vị trí cư ngụ của đại lão. Hắn đi từ phía tây bắc đến sẽ ổn thoả hơn, nơi này đa số chỉ có hạ nhân và người không có địa vị cao cư ngụ.
Đáng tiếc, mấy khoảng sân viện phía tây bắc đều không có người nào ở. Bạch Ất đành tiến về phía nam.
Hắn thu liễm khí tức toàn thân, ngừng thở, khiến bản thân mình biến thành vật chết.
Trong hắc ám, hắn nhìn thấy một con hung thú cao lớn đang nằm rạp dưới đất, mồm ngáy khò khò.
“Cùng Kỳ?!”
Giác quan của Cùng Kỳ cực kỳ nhạy bén, lại rất khó giết chết. Với tính tình hung hăng của nó chắc chắn sẽ kinh động toàn bộ Triệu phủ, dây vào nó chỉ có mất mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận