Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1201

"Đuổi theo làm cái gì, chẳng qua chỉ là chó nhà có tang, ỷ vào vũ khí sáu cạnh để lẩn trốn khắp nơi. Hắn muốn dẫn dụ ta đuổi theo để tạo cơ hội cho lão già kia chạy trốn, sao ta có thể mắc mưu được."
"Có đạo lý."
Hai người đồng thời quay đầu, khinh khỉnh nhìn đám người Bạch Ốc Hàn Môn rồi không thèm để ý đến. Trong mắt bọn hắn, Bạch Ốc Hàn Môn chỉ là một đám kiến hôi.
Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên lao về phía dãy núi bị đánh thủng.
Vụt.
Từ trên trời bỗng hạ xuống năng lượng hình sáu cạnh.
Sử Ưu Nhiên dừng lại, ngẩng đầu nói: "Tiêu tháp chủ, cần gì chứ? Ngươi vốn có thể đào tẩu, bây giờ lại muốn tìm chết?"
Hắn nâng tay lên hướng về phía bầu trời, năm ngón tay như móc câu, cương ấn bắn ra.
Ầm!
Nguồn năng lượng hình sáu cạnh không chịu nổi một kích, lập tức vỡ vụn.
Sử Ưu Nhiên không dừng lại mà đánh thêm một chưởng về phía năng lượng ba động.
Oanh!
Hư không như bị đánh tan, phù một tiếng, thân ảnh Tiêu Vân Hòa hiện ra, lảo đảo bay về phía sau.
Tiêu Vân Hoà một tay che ngực, cau mày nhìn Sử Ưu Nhiên vân đạm phong khinh đứng trước mặt.
Bảy Mệnh Cách chung quy chỉ là bảy Mệnh Cách. Chỉ một chưởng của đối phương hắn cũng khó lòng đón đỡ nổi.
"Ta gọi ngươi Tiêu tháp chủ là coi trọng ngươi, suy cho cùng ngươi cũng từng có một quá khứ huy hoàng. Nhưng ngươi bây giờ đứng ở trước mặt ta lại chẳng bằng một con chó."
Sử Ưu Nhiên lãnh đạm nói, "Đi đầu thai sớm một chút đi, kiếp sau đừng làm người nữa. Ta lấy đầu ngươi về lĩnh công, chắc hẳn Hạ tháp chủ sẽ rất vui vẻ."
Lời này khiến Tiêu Vân Hòa nộ hỏa công tâm, khí huyết cuồn cuộn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra khoé miệng.
Sử Ưu Nhiên chậm rãi nâng tay...
Đúng lúc này, một thanh âm trầm ổn từ bên trong dãy núi truyền ra. "Ngươi dám động đến hắn?"
Sử Ưu Nhiên và Hứa Trần đồng thời sững sờ, quay đầu nhìn về phía dãy núi.
Lục Châu và Ngu Thượng Nhung đạp không đi tới.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn, Thẩm Tất và Vu Chính Hải đều lộ vẻ vui mừng. Gương mặt Ninh Vạn Khoảnh như ăn phải mướp đắng, biểu tình không được tự nhiên...
Hứa Trần khẽ nhíu mày trách cứ: "Ninh Vạn Khoảnh, có chuyện gì?"
Ninh Vạn Khoảnh ấp úng nói: "Thập, thập diệp… giả..."
"Cái gì mà thật với giả?"
Lục Châu và Ngu Thượng Nhung đi đến bên người Tiêu Vân Hòa.
Tiêu Vân Hòa mừng rỡ vô cùng, trong đầu chợt nhớ lại từng đạo lam sắc chưởng ấn... Thấy Lục Châu mảy may không có việc gì, hắn càng thêm khẳng định Lục Châu là siêu cấp đại lão của lam liên giới!
Lục Châu đi ngang người Tiêu Vân Hòa, không dừng lại mà nói: "Nhìn cho thật kỹ."
Hắn đạp không tiến về phía trước... Trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ toả ra quang mang nhàn nhạt. Bàn tay khẽ dùng lực, tấm thẻ vỡ vụn như băng tinh.
Ngay lập tức, đan điền khí hải, kỳ kinh bát mạch và tinh thần ý chí như được tưới mát, toàn thân Lục Châu dễ chịu và phấn khởi vô cùng.
Không chỉ có tu vi viên mãn mà tất cả các giác quan cũng được đề thăng lên vô số lần. Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng tiếng gió, tiếng hít thở, tiếng nguyên khí ba động, thậm chí ngay cả côn trùng bò trong bụi cỏ hắn cũng cảm giác được.
Lục Châu đạp không tiến về phía trước, từng bước đi tạo thành một vòng năng lượng ba động dưới chân.
"Hả?" Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên vô cùng nghi hoặc, bọn hắn đã phát giác ra khí tức toàn thân Lục Châu biến hóa. So sánh với ban nãy chính là khác nhau một trời một vực.
Hứa Trần lắc đầu nói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Thân ảnh nhoáng lên, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, đánh ra một chưởng kinh thiên động địa, không gian như bị vặn vẹo rạn nứt.
Lục Châu lạnh nhạt đưa tay bắt lấy bàn tay Hứa Trần.
Hình ảnh tựa như bị bấm nút dừng lại, không còn chuyển động. Nguyên khí bị trói buộc, không gian bị khóa chặt.
Lục Châu lạnh lùng nhìn Hứa Trần...
Mí mắt Hứa Trần giật giật, kinh ngạc hô lên: "Sao có thể…?"
Lục Châu không để ý đến hắn, bàn tay đè mạnh về phía trước. Răng rắc!
Bàn tay Hứa Trần bị bẻ gãy!
"A!" Cơn đau tê tâm liệt phế đánh tới.
Trong lòng đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần rung động mạnh, ra sức khống chế nguyên khí bốn phía nhưng lại phát hiện không cách nào điều động nguyên khí.
Nguyên khí xung quanh sớm đã bị Lục Châu khống chế hoàn toàn!
Lục Châu nâng bàn tay còn lại đánh ra một chưởng. Ầm! Chưởng ấn hung hăng đập vào lồng ngực Hứa Trần.
Ngay sau đó, một màn càng hoa lệ hơn xuất hiện...
Phanh phanh phanh... Phanh phanh phanh... Phanh phanh phanh... Lục Châu liên tục đánh ra hai mươi liên chưởng!
Oanh!
Một chưởng cuối cùng đánh Hứa Trần cắm sâu vào trong lòng đất đến mấy chục mét.
Từng tiếng thông báo truyền vào tai Lục Châu khiến hắn không quá hài lòng. Hai mươi liên chưởng này không ngờ lại chỉ giết được bốn Mệnh Cách của Hứa Trần.
Nhưng mất đi bốn Mệnh Cách, Hứa Trần đã không còn lực uy hiếp.
Tiêu Vân Hòa và Ngu Thượng Nhung đều câm nín.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn và Vu Chính Hải cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ tốc độ đến lực lượng, chưởng ấn, tiết tấu… mặt nào Lục Châu cũng hoàn toàn áp đảo đối phương.
Sử Ưu Nhiên trợn trừng mắt nhìn vị lão nhân trước mặt với vẻ không dám tin… Một giây trước, rõ ràng người này mang lại cho hắn cảm giác rất yếu ớt, sao đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ đến thế?
Hứa Trần mười Mệnh Cách vậy mà bị đánh đến mức không còn lực hoàn thủ! Sắc mặt Sử Ưu Nhiên càng ngày càng ngưng trọng.
Ầm!
Hứa Trần từ trong hố sâu mấy chục mét bắn ra như một mũi tên, trong tay cầm cự kiếm đâm thẳng tới.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn sang, bàn tay giơ ra chắn trước mặt. Ầm! Mũi kiếm đâm vào lòng bàn tay Lục Châu.
"Sử Ưu Nhiên, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau động thủ!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận