Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 609

Khi Lưu Chấp rời khỏi mật thất, Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua nhìn về phía chiếc rương bám đầy bụi bặm nằm trong góc phòng, khẽ nói:
“Cô nguyện thiên hạ thái bình, nguyện tất cả mọi chuyện chỉ là huyễn cảnh.”
Cùng lúc đó.
Trong mật thất Ma Thiên Các.
Toàn thân Lục Châu được bao phủ bởi những tự phù thần kỳ. Ý thức của hắn dường như đã biến mất, thân thể không còn thuộc về mình.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Châu đắm chìm trong cảm giác đó như thể mình đang ngủ say.
Từng tự phù xuất hiện trong đầu hắn, dần dần hiển thị thành những con chữ, tuy rằng sắp xếp lại vẫn rất khó hiểu nhưng không còn là những ký tự kỳ lạ như trước nữa.
Ý thức Lục Châu khẽ động. Đột nhiên bên tai chợt truyền đến những thanh âm không quá rõ ràng.
“Tiểu sư muội, phải thế này… như vậy… đúng rồi…”
Ngoài đại điện, Chư Hồng Cộng đang kiên nhẫn hướng dẫn Hải Loa phương pháp ngưng cương:
“Kiếm cương càng lớn càng cần nhiều nguyên khí và lực khống chế cao. Hiện tại muội mới nhập môn tu hành, trước tiên phải học cơ sở. Khi nào nguyên khí đầy đủ rồi thì có thể tinh luyện Ngưng Thức để ngưng kết ra kiếm cương tinh thuần hơn.”
“Vâng.” Hải Loa nghe cái hiểu cái không.
Trong ba tháng này nàng đều đang tu hành phương pháp thổ nạp sư phụ đưa, đồng thời tập ngưng kết nguyên khí, mở rộng đan điền khí hải.
Những môn tu hành cơ sở vốn không mấy thú vị, hàng ngày Hải Loa thấy các sư huynh sư tỷ đều ngưng kết ra cương ấn với đủ loại hình dạng khác nhau, nàng vô cùng ao ước.
“Chúng ta bắt đầu từ cỡ nhỏ trước, ngưng tụ ra kiếm cương cỡ ngón tay nhé. Muội làm theo ta, nín hơi ngưng thần, dẫn đạo nguyên khí đi vào kỳ kinh bát mạch, cách chỉ thành cương.”
Chư Hồng Cộng nghiêm túc hướng dẫn, đồng thời trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một đạo kiếm cương lớn bằng ngón tay, lẳng lặng lơ lửng.
“Bát sư huynh thật là lợi hại.” Hải Loa vỗ tay nói.
Chư Hồng Cộng kiêu ngạo đáp: “Đây là chuyện nhỏ thôi… Lực khống chế càng mạnh thì kiếm cương ngưng tụ càng tinh thuần, càng to và số lượng càng nhiều hơn… Muội kiên nhẫn một chút, chỉ cần tốn chút thời gian sẽ làm được thôi.”
“Là như vậy phải không?”
Ông !
Trên bàn tay trắng trẻo của Hải Loa xuất hiện một đạo kiếm cương toả sáng óng ánh to bằng ngón tay.
“Ách…” Chư Hồng Cộng sửng sốt, đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó lại nhìn về phía đạo kiếm cương cực kỳ sáng bóng trên tay Hải Loa, xung quanh còn có quang hoa màu đỏ nhạt.
“Bát sư huynh?” Hải Loa khẽ gọi.
“À à à… ừ, còn hơi nhỏ một chút. Sau này muội có thể làm ra kiếm cương to như vậy nè.”
Chư Hồng Cộng lấy lại bình tĩnh, lập tức nâng tay. Một đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay xuất hiện.
Kiếm cương cỡ này chắc đã có thể lấy lại chút mặt mũi của sư huynh rồi nhỉ?
“Như vậy sao?”
Ông !
Hải Loa lại nâng tay tạo ra một đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay.
Chư Hồng Cộng hoang mang.
Thế này thì hắn biết tìm ai đòi công đạo? Không được, phải áp chế nhuệ khí của nàng.
Nhìn Hải Loa ngây thơ thiên chân vô tà, Chư Hồng Cộng càng cương quyết phải làm khó một chút, sư huynh phải có mặt mũi của sư huynh chứ.
“Ngưng cương chỉ là giai đoạn sơ cấp, muội có thể ngưng tụ ra kiếm cương lớn bằng bàn tay thì cũng được xem là nhập môn… Kỳ thực ta không quá am hiểu về kiếm cương, nhị sư huynh mới tinh thông mảng này. Huynh ấy có thể ngưng tụ ra hơn trăm đạo kiếm cương chỉ trong nháy mắt. Kiếm Thánh La Sĩ Tam cũng có thể ngưng tụ được mười ba đạo kiếm cương thực chất.”
“Bát sư huynh, huynh thì sao?” Hải Loa nhìn Chư Hồng Cộng đầy vẻ mong đợi. “Ta muốn xem thử.”
Khụ khụ khụ…
Chư Hồng Cộng hắng giọng một tiếng, lấy lại bình tĩnh nói: “Bát sư huynh của muội am hiểu nhất là quyền cương.”
Vừa nói xong, Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào, vung ra một quyền. Một quyền cương hình quả đấm bay ra.
Ầm!
Quyền cương đánh vào thân cây gần đó tạo thành một lỗ thủng lớn trên thân cây.
“Muốn học không?” Chư Hồng Cộng nhìn Hải Loa hí hửng hỏi.
Hải Loa vốn đang có hứng thú, đột nhiên thấy quả đấm lớn không chút mỹ cảm của Chư Hồng Cộng, hứng thú của nàng lập tức xẹp lép, bèn lắc đầu nói: “Không học.”
“Vậy muội muốn học cái gì, ta dạy cho muội.” Chư Hồng Cộng nói.
“Kiếm cương.”
Chư Hồng Cộng rất cạn lời. “Kiếm cương cũng được, tuy rằng ta không am hiểu nhưng cũng đủ để dạy muội.”
Hắn cất quyền sáo đi, nín hơi ngưng thần, trên tay lại xuất hiện ba đạo kiếm cương. Kiếm cương không lớn, đối với cao thủ Nguyên Thần cảnh thì chẳng mấy tốn sức.
Hải Loa nâng tay lên. “Có phải như vậy không?”
Ba đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Hai mắt Chư Hồng Cộng trợn to, trong lồng ngực phiền muộn vô cùng.
Tu hành giả thông thường từ Thông Huyền cảnh vào Ngưng Thức cảnh đều cần đến mấy năm rèn luyện mới có thể ngưng tụ được kiếm cương ra dáng. Ít nhất cũng cần khoảng hai, ba năm tu luyện. Hải Loa thì hay rồi, mới có ba tháng đã xong?
Không được hoảng hốt, phải ổn định!
Chư Hồng Cộng quát lên một tiếng: “Khai.” Lần này hắn dùng toàn lực ứng phó.
Trong bán kính mấy mét xung quanh Chư Hồng Cộng xuất hiện rất nhiều kiếm cương lớn như bàn tay, chỉnh tề thẳng tắp.
“Tiểu sư muội, thấy thế nào?”
Trình độ ngưng cương bậc này Hải Loa quả thật không làm được, nhưng nàng có vẻ rất thích tràng cảnh hoa lệ này, lập tức vỗ tay cười nói:
“Bát sư huynh làm nữa đi, làm nhiều nhiều lên.”
Nhiều cái gì mà nhiều?
Hắn vốn đã không am hiểu trò này, có thể duy trì một chút đã là khá lắm rồi.
Chư Hồng Cộng nắm tay lại, kiếm cương tiêu tán. “Loại kiếm cương loè loẹt lít nha lít nhít này sư phụ vẫn am hiểu hơn ta, ta làm không được.”
Trong mật thất, bên tai Lục Châu truyền tới tiếng nói nhỏ, vốn đứt quãng và không rõ ràng, nhưng câu nói sau cùng của Chư Hồng Cộng lại nghe rõ mồn một.
Dưới tác động của ý thức, Lục Châu khẽ răn dạy: “Hồ ngôn loạn ngữ, nên đánh!”
Quang hoa màu lam nhạt cùng với sóng âm bay ra khỏi mật thất, đập vào tai Chư Hồng Cộng tiếng như kình lôi.
Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống đất, cả người run lên. “Đồ nhi biết sai! Đồ nhi tự mình vả miệng!”
Hắn không do dự tát liền vào mặt mình hai cái.
[Ting ! trừng trị Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận