Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 768

Lục Châu nhìn Lan Hải đang quỳ dưới đất: “Ngươi sợ hắn uy hiếp, lại không sợ lão phu uy hiếp?”
“Sợ… nhưng sợ thì còn có thể làm sao?” Lan Hải nuốt nước bọt đáp.
“Quốc sư hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Việc thứ tư Lục Châu cần làm khi đến Lâu Lan chính là tìm tới Khương Văn Hư. Khương Văn Hư muốn giết cửu diệp Lục Châu, nếu không xuất hiện thì làm sao ra tay?
Lan Hải nói: “Không biết.”
Ầm! Rượu biến thành cương ấn có hình bàn tay, đánh vào lồng ngực Lan Hải. Lan Hải bay ngược ra ngoài, văng ra khỏi đại điện rồi rơi xuống đất.
Lục Châu chắp tay đi tới. “Bá Nạp gia tộc nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, lão phu còn chưa tính sổ với các ngươi. Nay ngươi lại cả gan muốn chết, lão phu sẽ tính luôn cả nợ cũ, thành toàn cho ngươi.”
Bốn tên vu sư đi cùng vội vàng chạy ra ngoài đỡ Lan Hải dậy.
Lúc này, một vu sư đứng bên trái trong đại điện bỗng lên tiếng:
“Lão tiên sinh, bệ hạ vì ngài mà giết đi cánh tay đắc lực nhất là tướng quân Đạt La đã thể hiện rất rõ thành ý của Lâu Lan. Chẳng lẽ… ngài còn muốn giết sạch toàn bộ Lâu Lan mới chịu tin tưởng thành ý của chúng ta?”
Lục Châu liếc mắt nhìn tên vu sư, tay chắp sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt, trầm giọng nói:
“Giết sạch Lâu Lan thì đã làm sao?” Tiếng nói vang vọng trong đại điện.
Toàn bộ tu hành giả Lâu Lan đều run rẩy, không ai dám nói chuyện, không khí lại trở nên ngột ngạt.
Quốc vương An Quy thở dài nói: “Lan Hải, hãy vì Lâu Lan mà đem thuỷ tinh cầu ra đi!”
Lan Hải lộ vẻ mặt khó xử: “Bệ hạ, Bá Nạp gia tộc nhiều đời trung thành với vương tộc, chẳng lẽ… ngay cả Bá Bạp gia tộc mà ngài cũng muốn hy sinh sao?”
An Quy biết lời của mình khiến Lan Hải rất thất vọng, nhưng đối mặt với cửu diệp, hắn không còn lựa chọn nào khác. An Quy nghiêm mặt nói:
“Bản vương lệnh cho ngươi giao thuỷ tinh cầu ra trả cho lão tiên sinh!”
An Quy không dám đánh cược, càng đừng nói đối phương là đệ nhất cửu diệp. Lâu Lan hiện tại làm sao có thể thắng nổi Đại Viêm?
Hy sinh một tộc để thành toàn cho cả nước… hắn chỉ có thể làm thế! Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Nếu núi xanh không còn thì Lâu Lan mới thật sự xong đời.
Trong lòng Lan Hải vô cùng nặng nề, hắn nhìn quốc vương bệ hạ, gằn từng chữ: “Bệ hạ, Lan Ni chết rồi, Tây Ân chết rồi, Ba Tư Nhĩ cũng chết rồi. Bá Nạp gia tộc có điểm nào có lỗi với Lâu Lan chứ?”
Bốn tên vu sư cũng ngẩng đầu nhìn về phía An Quy. Đúng vậy, Bá Nạp gia tộc bọn hắn hoàn toàn không có lỗi với Lâu Lan!
“Ba Tư Nhĩ vì Lâu Lan mà thủ vệ biên cương hơn trăm năm, được người người kính ngưỡng. Toàn bộ bách tính Lâu Lan đều biết Bá Nạp gia tộc vĩ đại bậc nào! Ngài thật sự muốn mặc kệ lòng dân trong thiên hạ? Ngài làm sao còn mặt mũi bàn giao với bách tính đây?” Cảm xúc của Lan Hải trở nên rất kích động.
Minh Thế Nhân nghe không được nữa, bèn lên tiếng: “Đầy lời nguỵ biện!”
Mọi người quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Từ đầu yến tiệc đến giờ, bọn hắn đã biết rõ cái tên này cực kỳ khó đối phó. Trực giác nói với bọn hắn, tên này nhất định sẽ lại nói ra mấy lời giật gân.
“Bá Nạp Lan Ni mang theo Thiên Cẩu và cỗ quan tài màu đỏ đến Ma Thiên Các khiêu khích gia sư, lại lệnh cho Thiên Cẩu tập kích tiểu sư muội chưa biết tu hành nhà chúng ta. Ta hỏi ngươi, hắn có đáng chết hay không?”
Lan Hải á khẩu không thể đáp lời.
“Bá Nạp Tây Ân, Bá Nạp Ba Tư Nhĩ là kẻ không có năng lực lại còn mưu đồ giết chết nhị sư huynh ta. Chẳng lẽ nhị sư huynh ta không được phản kháng? Ngươi nói xem bọn hắn có đáng chết hay không?”
Lan Hải câm nín.
“Lâu Lan từ trước đến nay giao hảo với Đại Viêm, thậm chí còn thông gia với hoàng thất. Bá Nạp gia tộc các ngươi lại thừa dịp Đại Viêm nội loạn mà nhiều lần xâm chiếm, cấu kết với người Nhu Lợi. Chính ngươi là kẻ đã mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lâu Lan, chính ngươi là tội nhân thiên cổ khiến Lâu Lan mang tiếng xấu muôn đời!”
Bá Nạp Lan Hải trợn trừng hai mắt, lui lại mấy bước.
Dưới lực uy hiếp của cửu diệp, đám quan viên Lâu Lan không thể không lắc đầu.
Minh Thế Nhân trầm giọng nói: “Ngay cả mệnh lệnh của quốc vương ngươi cũng không nghe, ngươi muốn tạo phản rồi sao?”
Lan Hải khẽ run rẩy. Hắn nhìn quanh đại điện rồi nở nụ cười buồn bã. “Bệ hạ, là ngài đang bức ta… Bá Nạp gia tộc tuyệt đối sẽ không khuất phục! Khai trận!”
Ông!
Bên ngoài vương cung, từng vòng tròn vu thuật màu tím bay vút lên bầu trời. Đám quan viên đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Lan Hải, ngươi điên rồi! Mau dừng lại!” Có người mắng to.
An Quy cau mày nói: “Ngươi dám ngỗ nghịch bản vương?”
Lan Hải kích động hét lên: “Quốc sư có lệnh, Bá Nạp gia tộc ta thề chết bảo vệ!”
Quốc sư?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm giật mình. Quốc sư đã biến mất từ rất lâu, Bá Nạp gia tộc dựa vào cái gì mà phản kháng vương thất?
Ông!
Lại một vòng tròn vu thuật bay lên bầu trời, đám người ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Đại trận vu thuật chưa từng mở ra nay đã thật sự được kích hoạt.
“Bây giờ… cho dù là cửu diệp cũng phải táng thân nơi này!” Lan Hải càng thêm kích động, bầu trời lúc này đã sáng rực rỡ.
Vu thuật đã bao trùm cả vương thành.
Lục Châu chắp tay bước ra, đám người tự động nhường đường cho hắn. Minh Thế Nhân cũng lui ra sau một bước.
Ra ngoài đại điện, Lục Châu nhấc tay đẩy ra một chưởng. Phật môn Đại Vô Uý Ấn lấp lánh kim quang bay vụt lên không.
Bốn tên vu sư đi cùng Lan Hải thấy thế lập tức ngăn lại, đẩy ra song chưởng.
Ầm!
Người đứng đầu bị đánh bật ra sau, va chạm với ba người còn lại. Cả bốn tên đều hộc máu, người thứ tư bị chấn bay ngược ra sau, va vào Lan Hải khiến hắn cũng bị đánh bay một đoạn rồi rơi xuống đất.
Lục Châu không mấy hài lòng với chưởng ấn vừa rồi. Trước đây toàn dùng lực lượng phi phàm để giây giết người khác, nay dùng tu vi bản thân, Lục Châu luôn cảm thấy lực lượng không đủ mạnh.
Nhưng trong mắt người khác thì một chưởng đánh ra khiến năm người bị thương đã đủ chấn nhiếp tất cả mọi người. Ai nấy đều giật mình kinh hãi, cửu diệp trong truyền thuyết quả thật đáng sợ.
Dù Lục Châu có đánh ra chưởng ấn nhị diệp thì thân phận cửu diệp cũng sẽ khiến chưởng ấn đó trở nên mạnh mẽ trong mắt người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận