Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 252: Sư phụ già rồi

“Chuyện này không phiền sư huynh phải hao tâm tổn trí.” Tư Vô Nhai chắp tay nói rồi bày ra dáng vẻ tiễn khách.
Minh Thế Nhân khẽ hừ một tiếng, lười nói nhảm với hắn nên nhẹ nhàng tung người nhảy lên, đạp không mà đi.
“Sớm muộn gì đệ cũng sẽ rơi vào tay ta.”
Thanh âm dần dần đi xa, không ngừng vang vọng qua lại giữa dãy núi Hoàng Phong Sơn. Bóng dáng Minh Thế Nhân cũng dần biến mất.
Tư Vô Nhai chắp tay với Ngu Thượng Nhung: “Đa tạ sư huynh giải vây.”
“Giải vây gì chứ, đệ không chê ta phiền phức là tốt rồi.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói.
“Đệ không dám.”
Hoàng Phong Sơn đã có Bạch Ngọc Thanh bảo hộ, Ngu Thượng Nhung lại đột nhiên xuất hiện, không chỉ đả thương Bạch Ngọc Thanh mà còn lấy đi vũ khí thiếp thân của Tư Vô Nhai, bảo sao Tư Vô Nhai không hối hận cho được?
Ngu Thượng Nhung nhìn thấu điều này nhưng không nói ra.
Hắn quay đầu nói với Bạch Ngọc Thanh: “Đại sư huynh phái ngươi tới đây?”
Bạch Ngọc Thanh cố nhịn đau đớn đáp lời: “Giáo chủ đã cẩn thận dặn dò, tại hạ không dám chống lại.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Sau khi trở về thì nói với đại sư huynh, huynh ấy muốn làm gì ta không quan tâm, cũng lười quan tâm. Nhưng mà đừng quá đáng…”
“Chuyện này…”
Bạch Ngọc Thanh bất đắc dĩ nhìn sang Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bèn nói: “Bạch huynh, huynh về đi thôi.”
Bạch Ngọc Thanh chắp tay: “Như vậy thì… xin thất tiên sinh bảo trọng.”
Hắn là thủ toạ Bạch Hổ điện, đương nhiên biết được mâu thuẫn giữa Ngu Thượng Nhung và Giáo chủ. Hai người này từ trước đến nay hành sự không hợp ý nhau, sau khi rời khỏi Ma Thiên Các thì loại không hợp này càng lúc càng trở nên gay gắt.
Bạch Ngọc Thanh nào dám tiếp tục ở lại đây.
Ngu Thượng Nhung đánh hắn bị thương, rõ ràng là đang cảnh cáo Giáo chủ.
Tính ra thì Bạch Ngọc Thanh hắn chỉ là lớp kem bị kẹp giữa hai miếng bánh bích quy mà thôi, xui xẻo trúng đạn.
Minh Thế Nhân bay một mạch về phía Ma Thiên Các.
Ngự không phi hành nửa ngày hắn mới đến được Canh Tử Trấn.
Ít ra trong tay hắn có Khổng Tước Linh, khi trở về cũng có cái để giao nộp cho sư phụ.
Lo lắng trong lòng Minh Thế Nhân cũng giảm đi không ít.
Đoạn thời gian này hắn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào cũng cẩn thận điều tra sự tình của Tư Vô Nhai, tâm thần mỏi mệt. Lại thêm trận chiến vừa rồi với Bạch Ngọc Thanh, tuy không bị thương nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Thế nên Minh Thế Nhân quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút ở dịch trạm Canh Tử Trấn.
“Bình chướng Ma Thiên Các lại yếu đi rồi.” Có người chỉ tay về phía Kim Đình Sơn và nói.
Canh Tử Trấn cách Ma Thiên Các không xa, tuy vậy cũng không thể dùng mắt thường để nhìn thấy Ma Thiên Các được… Vậy mà những người này lại có thể ngồi đây đàm luận chuyện Ma Thiên Các.
Rõ ràng ở sau lưng có rất nhiều người vẫn luôn yên lặng chú ý đến mọi động tĩnh của Ma Thiên Các.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Ma Thiên Các không thể chống đỡ được thêm vài năm.”
“Ta thì lại rất thưởng thức cách làm của vị tổ sư gia này… Người sống thì phải có uy nghiêm mặt mũi, ta thà tuổi thọ mình bớt đi một chút cũng quyết không để cho bọn chuột nhắt giẫm đạp lên Ma Thiên Các!”
Minh Thế Nhân cũng không thấy lời nói này có gì kỳ lạ.
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện mới lạ, ma đạo vẫn tồn tại được là do có những người cùng chung chí hướng tụ lại với nhau.
Ma Thiên Các là môn phái nổi bật nhất của ma đạo, đương nhiên được người trong ma đạo kính sợ và sùng bái. Có không ít người còn muốn lên Kim Đình Sơn, trở thành đệ tử Ma Thiên Các.
Chỉ tiếc…
Sư phụ đã già thật rồi.
Không còn thu đồ đệ nữa.
“Uy nghiêm cũng chẳng được mấy năm. Hôm qua có người nhìn thấy lực lượng bình chướng bị suy giảm một phần ba. Ma Thiên Các dường như không định chữa trị bình chướng nữa.”
“Bình chướng nào có dễ chữa trị… cần đến mấy năm mới có khả năng khôi phục lại. Mà sau mấy năm thì tổ sư gia đã…”
“Có đạo lý…”
Minh Thế Nhân liếc nhìn mấy người đang trò chuyện, không xen vào mà chỉ lặng lẽ uống trà.
“Nghe nói Thiên Kiếm Môn đang chuẩn bị khai chiến với Ma Thiên Các… Thiên Kiếm Môn bây giờ là chó cùng rứt giậu rồi.”
Nghe thế, Minh Thế Nhân lập tức đứng lên, bước tới ngồi xuống trước mặt mấy tên tu hành giả kia rồi hỏi: “Thiên Kiếm Môn muốn đánh Ma Thiên Các?”
Tất cả mọi người đều thấy hành vi này của Minh Thế Nhân rất bình thường, không có chút nào là không hài hoà.
Dịch trạm chính là nơi như thế, người đến người đi, tin tức vô cùng linh thông.
“Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết trong tay tổ sư gia Ma Thiên Các, Lạc Hành Không chỉ có mỗi một đứa con trai đấy thôi. Hơn nữa, chắc các hạ không biết, đại đệ tử Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn đã phản chiến đầu hàng Ma Thiên Các. Nghe nói chuyện này khiến Lạc Hành Không tức giận đến mức thức trắng ba đêm.” Một tu hành giả râu ria xồm xoàm ngồi bên trái nói.
“Lạc Hành Không đã gửi thiếp mời triệu tập đến các đại danh môn khác, không khéo trước khi tổ sư gia Ma Thiên Các đến kỳ đại nạn thì lại có một đợt tổng tiến công nữa không chừng.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Lão bất tử Lạc Hành Không này lại lớn gan đến thế?”
Đám người đều nhìn về phía Minh Thế Nhân.
“Huynh đệ cần gì phải dùng từ cay nghiệt như vậy, câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi, đừng đặt tình cảm cá nhân vào làm gì.” Tu hành giả râu ria xồm xoàm cười nói.
Minh Thế Nhân chẳng thèm để ý. “Lạc Hành Không phát ra thiếp mời triệu tập?”
“Đúng vậy… Thập đại danh môn chính đạo ngoại trừ Tịnh Minh Đạo ra đều nhận được thư triệu tập. Không biết Vân Thiên La tam tông có tham dự hay không.”
“Lạc Hành Không làm thế để làm gì, Thiên Kiếm Môn đã biến thành dạng này rồi.”
Lúc này, một tu hành giả ngồi đối diện đáp lại: “Cũng không thể nói trước được, Lạc Hành Không bế quan đã nhiều năm, không thể khinh thường. Huống hồ gì bình chướng Ma Thiên Các lại đang ngày càng yếu đi. Có lẽ đây cũng là một cơ hội.”
Ha ha ha…
Minh Thế Nhân đứng lên cười ha hả: “Lần nào vây công Kim Đình Sơn bọn họ cũng đều bảo thế, ta đã nghe chán rồi… Cho dù không có tổ sư gia Ma Thiên Các thì vẫn còn đồ đệ của ông ta mà.”
“Có đạo lý.”
Nói xong những lời này, Minh Thế Nhân rời khỏi dịch trạm.
Cùng lúc đó, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, giá bán của pháp thân Bát Pháp Vận Thông là 20.000 điểm công đức.
Thấy mức giá trên trời này, Lục Châu quyết định rút thưởng một chút để thử vận may.
“Rút thưởng.”
[Ting ! lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 3 thẻ Thẻ Nghịch Chuyển.].
Vận khí không tệ.
Lần trước rút thưởng đã sử dụng hết điểm may mắn, lần này vừa rút đã có thưởng khiến Lục Châu hơi bất ngờ.
Rút thưởng đúng là phải xem mặt mũi và vận khí.
“Rút thưởng.”
[Ting ! lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 5 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng.].
Thôi, có chút ít còn hơn không.
Thẻ đạo cụ này ngoại trừ lúc ban đầu có phát động một lần ra, cho đến nay không hề sử dụng lại.
Có vẻ rất cùi bắp.
“Rút thưởng.”
[Ting ! lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
Đợt trúng thưởng liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi tràn đầy vui vẻ chạy vọt vào, cao hứng nói: “Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”
“Tốt.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân bước vào, hai tay dâng lên Khổng Tước Linh.
“Sư phụ, đồ nhi đã điều tra rõ sự tình ở Vân Tước Lâu, đích thực là kế hoạch của phản đồ Tư Vô Nhai. Hoàng Phong Sơn là cứ điểm tình báo của hắn. Đáng tiếc bên cạnh Tư Vô Nhai có cao thủ bảo hộ, đồ nhi chỉ mang được vũ khí của hắn về.”
Lục Châu nhớ lại hai lần Hệ thống gửi thông báo cho hắn vì đã trừng trị Tư Vô Nhai, liền gật đầu. “Trình lên.”
Minh Thế Nhân dâng Khổng Tước Linh lên bằng hai tay.
[Ting ! thu hồi vũ khí thiên giai Khổng Tước Linh, cần phải luyện hoá lại lần nữa mới có thể sử dụng.].
Đây chính là vũ khí của Tư Vô Nhai.
Một loại ám khí vô cùng đặc biệt và hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận