Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1974: Vạch trần

“Á… vâng vâng.” Đạo đồng cung kính lui sang một bên.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục tâm tình: “Sư phụ, người không biết đó thôi… Tuy ở Thượng Chương nhưng ngày nào đồ nhi cũng nhớ tới người.”
Lục Châu liếc nàng một cái. “Nha đầu nhà ngươi từ bao giờ học vỗ mông ngựa?”
“Oan uổng nha, đồ nhi nói thật mà. Mỗi ngày đều phải đối mặt với Thượng Chương bại hoại còn phải ra vẻ ngoan ngoãn nhu thuận, thật là khổ cực!”
Khụ khụ…
Đạo đồng lại ho khan mấy lần.
Tiểu Diên Nhi đang nhõng nhẽo với sư phụ lại có người cắt ngang, nàng bực tức chỉ tay ra ngoài cửa:
“Thật là đáng ghét, ra ngoài đi!”
Đạo đồng ấp úng, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Hắn cực kỳ không tình nguyện rời khỏi đạo trường, đứng bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào trong.
Tiểu Diên Nhi trừng mắt, tiện tay vung lên.
Ầm! Cửa đạo trường đóng lại.
Lúc này nàng mới quay đầu nói: “Sư phụ, chúng ta nên đề phòng Huyền Dặc đế quân một chút. Tên đạo đồng này ngoài mặt nhìn trung thực chất phác nhưng có khi lại là người Huyền Dặc đế quân phái tới để giám thị chúng ta. Bưng trà rót nước cũng không biết, vừa nhìn đã biết mới vào nghề, thật là đáng nghi.”
Hả?
Lục Châu không kinh ngạc vì hành vi quái dị của đạo đồng, mà mừng rỡ vì Tiểu Diên Nhi đã có năng lực quan sát và trải sự đời hơn rất nhiều.
Nha đầu đã lớn rồi.
Nhìn thoáng ra ngoài cửa, Lục Châu khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: “Đừng có vô lễ.”
“Đồ nhi biết rồi.”
“Các ngươi ở Thượng Chương một trăm năm, tu vi có chậm tiến bộ không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi kiêu ngạo đáp: “Một chút cũng không chậm. Đồ nhi đã là đạo thánh từ lâu, nếu không phải vì lão đầu Thượng Chương cứ hai ba ngày lại chạy tới đạo trường chơi thì đồ nhi đã sớm là đại đạo thánh.”
Hải Loa nói: “Đồ nhi không thể nào so sánh với cửu sư tỷ. Hiện tại cũng là đạo thánh.”
Lục Châu gật đầu hài lòng: “Đạo thánh là tốt rồi.”
Lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa rồi vung tay áo, một đạo gợn sóng cách âm xuất hiện. Hai nha đầu nhìn sư phụ với vẻ khó hiểu.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi có liên hệ với đồng môn khác không?”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi không muốn giấu giếm người.”
“Nói đi.”
“Chúng đồ nhi đang tiến hành một đại kế hoạch.”
“Đại kế hoạch?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hai nàng.
Tiểu Diên Nhi nói tiếp: “Tam sư huynh và tứ sư huynh từng tới Thượng Chương, nói là nếu gặp được sư phụ thì đừng nhận nhau… Sư huynh không nói rõ lý do cho chúng ta biết.”
“Kế hoạch của lão tứ?”
Ngay sau đó, Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt, hạ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi có một phát hiện kinh người. Thất Sinh của Đồ Duy điện… rất có khả năng chính là thất sư huynh!”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe tới Thất Sinh.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các và Minh Thế Nhân cũng từng nói như thế. Đủ các loại dấu hiệu cho thấy người này rất có thể là Tư Vô Nhai…
Vấn đề là hắn đã tự tay kiểm tra thi thể lão thất, sau đó Vu Chính Hải đã thả Tư Vô Nhai vào đại hải, sao có thể phục sinh được?
Rõ ràng lực lượng của Phục Sinh Hoạ Quyển không có tác dụng, điều này đã được nữ nhi của Khâm Nguyên nghiệm chứng. Hơn nữa cho dù Tư Vô Nhai không chết, bản thân hắn đã chìm vào đáy biển Vô Tận Hải, sao có thể thoát ra được?
Tiểu Diên Nhi thần bí nói: “Đồ nhi cảm giác phong cách hành sự của hắn cực kỳ giống thất sư huynh!”
“Thật sao?”
“Sư phụ, hắn bảo chúng đồ nhi tranh đoạt chức vị điện thủ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu nói, “Thái Hư có không ít đạo thánh, mọi người đều đang tranh nhau chức vị này.”
Lục Châu hỏi: “Tình hình của những người khác thế nào?”
“Đại sư huynh và nhị sư huynh si mê tu luyện, hẳn là không có việc gì. Tam sư huynh và tứ sư huynh ở Viêm Thuỷ Vực, đồ nhi không đến thăm được. Ngũ sư tỷ và lục sư tỷ lại càng không thấy bóng dáng. Chỉ có bát sư huynh là hay ngẫu nhiên xuất hiện… Hiện tại bát sư huynh là tiểu đội trưởng của Thánh Điện Sĩ, suốt ngày chạy nhong nhong khắp nơi, chẳng biết đang làm gì.”
Kết hợp với lời lão tứ nói lúc trước, chẳng lẽ lão bát đã trở thành chó săn cho Thánh Điện thật rồi?
Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi không sao là tốt rồi, vi sư sẽ tìm cơ hội gặp người tên Thất Sinh kia một lần.”
“Vâng.”
“Hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu phất tay.
Hai nàng lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi cáo lui.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời rời khỏi đạo trường. Vừa mở cửa ra:
Soạt.
Đạo đồng đứng ở bên ngoài suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, toàn thân lảo đảo.
Tiểu Diên Nhi cau mày nói: “Tay chân vụng về!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo đồng rối rít nói lời tạ lỗi, nhìn theo bóng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đi về phía xa.
Cho đến khi thân ảnh hai nàng biến mất, đạo đồng mới thở dài một tiếng.
Hắn vừa định rời đi, trong đạo trường bỗng truyền ra thanh âm: “Vào đi.”
Rõ ràng là đang nói chuyện với hắn.
Đạo đồng vốn không muốn đi vào đạo trường, bên trong lại lần nữa truyền ra một câu:
“Nếu đi thì vĩnh viễn cũng đừng trở lại.”
Đạo đồng thở hắt ra một tiếng, bước vào đạo trường. Nhìn Lục Châu đạm nhiên đứng đó, đạo đồng nghi hoặc hỏi:
“Lão tiên sinh gọi ta?”
Lục Châu mỉm cười thản nhiên nhìn hắn: “Đường đường là Thượng Chương Đại Đế, cần gì phải làm tới mức này?”
Đạo đồng hơi kinh ngạc, đưa tay lên sờ mặt rồi sờ quần áo… Đâu có sơ suất chỗ nào nhỉ?
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng không biết lão phu họ Cơ.”
Nghe vậy, đạo đồng vỗ đầu một cái. Sau đó hắn đứng thẳng người lên, khí tức của người ở trên cao từ từ trở về. Dung mạo vặn vẹo, hắn biến trở lại thành bộ dáng của Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương chắp tay nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh đúng là có nhãn lực tốt.”
Lục Châu chỉ tay vào bồ đoàn đối diện: “Ngồi đi.”
Thượng Chương Đại Đế không khách khí, đi tới đối diện Lục Châu, ngồi xuống bồ đoàn.
Lục Châu cũng ngồi đối diện hắn. “Ngươi dùng loại phương thức này để vào Huyền Dặc, không sợ thiên hạ cười nhạo?”
Thượng Chương thở dài đáp: “Bản đế phạm sai lầm lớn như vậy, thẹn với phu nhân, thẹn với nhi nữ, so sánh với việc này thì người khác chế nhạo có là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận