Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 387: Ngươi rất yếu, yếu đến mức

Ngay sau đó, cảm giác thiêu đốt kia cháy rừng rực trong bụng Ngu Thượng Nhung, sinh mệnh tiềm lực bị kích phát.
Cũng chính lúc này, Lục Châu vỗ một chưởng vào người Ngu Thượng Nhung. “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Thượng Nhung muốn động cũng không được. Toàn thân không còn tu vi lại chịu tác động của đan dược khiến hắn không cách nào động đậy.
Một chưởng cách không của Lục Châu đánh vào người Ngu Thượng Nhung mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái, triệt tiêu đi một nửa cảm giác thiêu đốt trong người.
Ngu Thượng Nhung hiểu sư phụ đang đang giải khai Phược Thân Thần Chú cho hắn.
Chỉ trong giây lát, cảm giác trói buộc của Phược Thân Thần Chú lập tức tiêu tán. Lực lượng đã lâu không xuất hiện đột nhiên tuôn trào trong đan điền như dòng dung nham trong núi lửa, truyền đến kỳ kinh bát mạch toàn thân.
Dưới lực lượng sẵn có của tu hành giả bát diệp, sức nóng từ viên Tăng Thọ Đan chẳng còn ý nghĩa gì.
Dược lực của Tăng Thọ Đan thấm vào toàn thân, mái tóc Ngu Thượng Nhung dần dần đen nhánh trở lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút… Ngu Thượng Nhung vẫn đắm chìm trong việc hấp thu lực lượng.
Lục Châu chú ý thấy khi Ngu Thượng Nhung quỳ lạy mình, độ trung thành của hắn đã xuất hiện và đang không ngừng tăng cao.
Con người là loài động vật rất kỳ quái. Chỉ một ý niệm cách nhau đường tơ kẽ tóc đã có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.
Rạng sáng hôm sau.
Ngu Thượng Nhung cảm giác được dược lực đã được hấp thu toàn bộ bèn chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh sư phụ đang ngồi xếp bằng trước mặt mình, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Trên bàn bày đầy các loại thư tịch, hầu hết đều là thư tịch có liên quan đến vấn đề thọ mệnh, vài bức địa đồ và một số phương pháp tu hành ở cảnh giới bát diệp.
Trên giá sách còn có rất nhiều thư tịch chưa lấy xuống.
Ngu Thượng Nhung ngây ngẩn cả người. Đêm qua tối trời nên hắn không chú ý, nay nhìn lại mới thấy, hoá ra sư phụ lão nhân gia người vẫn luôn chuẩn bị những thứ này.
Điều càng khiến hắn cảm khái hơn chính là rõ ràng sư phụ đã ngồi cả đêm để trông chừng hắn.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã khôi phục, vấn đề còn lại chỉ là trạng thái tinh thần.
Hắn lại quỳ xuống lạy Lục Châu một cái rồi lặng lẽ cầm Trường Sinh Kiếm lên, xoay người bước ra khỏi phòng.
Còn chưa ra khỏi Đông Các, sau lưng hắn đã truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Về Nam Các đi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Vâng.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. Cả đêm hắn lĩnh hội Thiên thư khiến tinh thần rất sảng khoái.
Mở giao diện Hệ thống lên, Lục Châu chú ý thấy nhiệm vụ thọ mệnh của Huân Hoa Thảo đã hoàn thành.
Đúng như hắn đoán, Huân Hoa Thảo ám chỉ Ngu Thượng Nhung.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Châu được ban thưởng 2.000 điểm công đức.
Hiện tại vẫn còn một nhiệm vụ phụ tuyến là tân Thiên Thư Khai Quyển. Tấm bản đồ da dê cổ hiển thị khu vực góc tây bắc, hẳn chính là nơi đó…
Thấy sắc trời còn sớm, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Tại Nam Các.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng trước cửa phòng Minh Thế Nhân. “Lão tứ, đi luyện thương với ta nào…”
Minh Thế Nhân câm nín.
Hắn nhăn nhó bước ra nói: “Tam sư huynh, con đường tu luyện của hai chúng ta không giống nhau. Ta đề nghị huynh đến tìm lão bát, hắn có Bảo Thiền Y, còn có quyền sáo, khả năng chịu đòn rất tốt.”
“Hắn còn chưa khai diệp…” Đoan Mộc Sinh tóm Minh Thế Nhân lại.
“Vậy thì huynh tìm Hoa trưởng lão đi!”
“Co đầu rụt cổ đại pháp rất phiền!”
Minh Thế Nhân nghẹn lời, thầm nghĩ, ta lúc nào cũng trốn tránh sao huynh không thấy phiền?
“Đừng đừng đừng… ta còn phải đến thăm nhị sư huynh. Nếu vấn đề của nhị sư huynh đã được giải quyết thì huynh tìm huynh ấy mà luận bàn.” Minh Thế Nhân nói.
“Nhị sư huynh? Hiện tại huynh ấy mất sạch tu vi, không phải là đối thủ của ta.” Đoan Mộc Sinh nói xong lời này tự thấy xấu hổ, bèn bổ sung. “Chiến đấu mà không có nguyên khí thì không thể phát huy được uy thế của ta.”
“Tam sư huynh nói đúng, nhị sư huynh sao là đối thủ của huynh được.”
Ầm!
Một âm thanh vang dội truyền tới, hai người sửng sốt nhìn ra bên ngoài Nam Các.
Có chuyện gì đây? Ai dám đến Ma Thiên Các gây sự?
Ngay cả kẻ ngủ say như lợn chết là Chư Hồng Cộng cũng phải giật mình tỉnh giấc.
“Tên đui mù nào đây? Ra ngoài xem thử.” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước ra khỏi Nam Các.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến quảng trường tu luyện. Nơi đó đang có không ít nữ đệ tử vây quanh quan sát.
“Nhị sư huynh?”
“Không phải chứ…”
Ở giữa quảng trường, trên một cây cột đá chính là thân ảnh của Ngu Thượng Nhung oai phong đón gió, trong tay ôm lấy Trường Sinh Kiếm.
Mái tóc trắng nay đã đen trở lại khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Kiếm của nhị tiên sinh thật lạnh…”
“Khí chất cũng rất lạnh…”
“Đứng ở trên đó hẳn là cũng rất lạnh…”
Nghe Phan Trọng lảm nhảm, Chu Kỷ Phong lập tức liếc hắn một cái. “Câm miệng! Không thấy Hoa trưởng lão rất đáng thương sao? Lạnh lạnh cái đầu ngươi!”
Đối diên cây cột đá chính là Hoa trưởng lão Hoa Vô Đạo am hiểu nhất là phòng ngự.
Hoa Vô Đạo vốn đang ở gần Nam Các, thấy Ngu Thượng Nhung đã khôi phục tu vi bèn khiêu chiến một phen. Hắn biết mình không thắng nổi Ngu Thượng Nhung, chỉ muốn nhân cơ hội này thử xem lực phòng ngự của Lục Hợp Đạo Ấn.
Ai ngờ đến một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung, trong lòng có hơi không vui.
“Lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo hét lên một tiếng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng từ trên cột đá nhìn xuống. “Ngươi rất yếu, yếu đến mức… Thôi, hãy cố gắng nhiều hơn.”
Hoa Vô Đạo cắn răng nói: “Ta không tin mình không đỡ nổi lấy một chiêu.”
Lục Hợp Đạo Ấn mở ra, chín chữ triện lớn lập loè kim quang xoay tròn quanh thân.
Đám người lập tức lui lại.
Lục Hợp cương ấn bao phủ Hoa Vô Đạo, chân đạp bát quái ấn.
“Yêu cầu của Hoa trưởng lão thấp đến vậy sao? Chỉ cần chịu được một chiêu?” Minh Thế Nhân cất tiếng trêu chọc.
Thân hình Hoa Vô Đạo lảo đảo. Lời này khiến mặt già của hắn đỏ ửng. Từ khi nào mà việc đỡ được một chiêu đã trở nên xa xỉ đến thế?
Ngu Thượng Nhung đứng trên trụ đá, khẽ nói: “Cẩn thận.”
Vù!
Nguyên khí rung động, Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Tuy năng lượng bên trong Trường Sinh Kiếm đã tiêu tán nhưng đặc tính của nó vẫn khiến người ta phải kiêng dè.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về thân ảnh Ngu Thượng Nhung.
Lấy khí ngự kiếm, kiếm cương xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung lao vụt xuống.
Không gian phía trước cột đá mông lung vặn vẹo như phủ một lớp sương mù. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung từ một phân làm ba: trái, giữa, phải.
Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt, khi hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì ba đạo thân ảnh đã hợp lại làm một, Trường Sinh Kiếm đã tiến vào khu vực bên trong Lục Hợp Đạo Ấn.
Trường Sinh Kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung chĩa thẳng vào mặt Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo có chút khó chịu, thường ngày khi luận bàn với Đoan Mộc Sinh, tuy Đoan Mộc Sinh không thua nhưng cũng không làm gì được Lục Hợp Đạo Ấn.
Vậy mà khi luận bàn với nhị tiên sinh, chênh lệch giữa hai người lại lớn đến vậy!
Cực kỳ khó chịu nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận