Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 536

Hoa Trọng Dương không ngờ bọn hắn lại phối hợp ăn ý như vậy, bèn thu tay lại, đánh ra cương khí mang Hải Loa bay ra khỏi tế thiên đài.
Hải Loa quả nhiên không phải là người tu hành, nàng bị cương khí trói buộc không thể thoát ra được.
“Ngươi đi không được đâu!” Trương Xán quát lớn một tiếng.
Bội kiếm của đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái chằng chịt trên trời xạ kích về phía Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương thu hồi pháp thân, hạ xuống nói: “Đi!”
Theo lý thuyết, lúc này là cơ hội tốt nhất để rời đi. Hoa Trọng Dương là cao thủ thất diệp, nhiệm vụ của hắn là mang Hải Loa về, không cần phải tham chiến.
Nhưng khi hắn vừa bay ra khỏi tế thiên đài, một bóng đen từ sau lướt tới, không dùng cương khí, không mở pháp thân, chỉ dùng nhục thân làm vũ khí đánh một quyền về phía Hoa Trọng Dương.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương trầm xuống, dùng hai tay đón đỡ, đồng thời bộc phát cương khí hộ thể ngăn cản tự phù của Thái Hư Học Cung và kiếm trận của Hoành Cừ Học Phái!
Ầm!
Hoa Trọng Dương ngăn cản được thế công kích của hai đại phái nhưng quyền cương đột nhiên xuất hiện kia nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quá nhanh!
Một quyền kia nện vào giữa hai tay Hoa Trọng Dương khiến hắn kêu lên đau đớn, rơi thẳng từ trên cao xuống. Hoa Trọng Dương nhịn lại khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, đẩy ra một chưởng…
“Lục tiền bối! Giúp ta !”
Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào vị lão nhân này.
Khi bóng đen kia xuất hiện, hắn đã biết nhiệm vụ hôm nay e là không dễ hoàn thành.
Hoa Trọng Dương rơi xuống, nắm tay dộng mạnh xuống đất rồi lăng không xoay tròn mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.
Cùng lúc đó.
Hải Loa bị Hoa Trọng Dương dùng một chưởng đẩy tới trước mặt Lục Châu.
Hải Loa mở to mắt nhìn người trước mặt, lần đầu tiên mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”
Hải Loa chỉ cao đến vai Lục Châu. Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, mặt đối mặt với nàng.
Vẫn thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, Lục Châu nhìn vào mắt Hải Loa chỉ thấy đơn thuần, chân chất và sạch sẽ đến không nhiễm bụi trần.
Tiếng hô của Hoa Trọng Dương khiến bóng đen kia kinh ngạc, dừng lại quan sát.
Đó là một nam tử trung niên thân mặc khôi giáp, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài… Bộ khôi giáp đã nói rõ lai lịch của hắn là quân nhân thủ thành Kinh Châu.
“Xin chào.” Lục Châu đáp.
“Ông tên là gì?”
“Lão phu họ Lục, tên Châu. Còn ngươi?” Lục Châu cười nói.
“Ta… ta…” Hải Loa cô nương dường như không nhớ ra tên mình, nàng nhướng mày. “Lạc…”
“Loa?” Lục Châu nhìn vỏ ốc trong tay nàng, khẽ gọi. “Lại đây.”
“Vâng.”
Hải Loa cô nương ngoan ngoãn đi đến bên người Lục Châu đứng, nàng ngoan đến mức tưởng chừng như là cháu gái của Lục Châu, khiến đám người xung quanh trợn tròn mắt nhìn.
Tên quân nhân thủ thành trầm giọng nói: “Phụng mệnh Văn đại nhân, tế thiên đài không cho phép tế tự người sống. Ta phải đưa cô gái này đi. Trong thời kỳ đặc thù này, ai vi phạm quân lệnh, trảm!”
Hoa Trọng Dương nhìn về phía đám dân chúng đứng cách xa tế thiên đài cả trăm mét, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng bọn họ đã có hơn ngàn tướng sĩ uy phong lẫm liệt đứng chực chờ.
Lục Châu nhìn tên quân nhân thủ thành. “Cô gái này có duyên với lão phu, ngươi không đưa đi được.”
“Hử?” Ánh mắt tên tướng quân thủ thành trầm xuống.
Lúc này, đại đệ tử Thái Hư Học Cung Tưởng Nhân Nghĩa đứng trên tế thiên đài chắp tay nói: “Thì ra là Ninh tướng quân, đệ nhất cao thủ dưới trướng Văn Thư tướng quân.”
“Hoành Cừ Học Phái Trương Xán tham kiến Ninh tướng quân.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương lạnh ngắt, tại sao Ninh Hán lại xuất hiện ở đây…
Nếu là chính diện đơn đả độc đấu, Hoa Trọng Dương cũng có thể đấu tay đôi với người này. Nhưng vừa rồi bị tập kích đột ngột nên Hoa Trọng Dương đã bị chấn thương.
Ninh Hán cực kỳ am hiểu cận thân chiến đấu, hắn là cỗ máy giết người trên sa trường. Trước khi tiến đánh Kinh Châu, U Minh Giáo đã nghiên cứu kỹ càng về Văn Thư và đám bộ hạ của hắn, Ninh Hán chính là một trong những đối tượng trọng điểm cần được xử lý… Không ngờ lại gặp phải gã ở chỗ này.
Sau lần đầu giao phong, Hoa Trọng Dương không dám khinh thường lấy một chút. Nếu cỗ máy giết người này biết được thân phận thật sự của hắn thì hậu quả khó mà lường được.
Phó tướng đã có năng lực như thế thì một trong bát đại thống lĩnh Văn Thư tướng quân sẽ còn mạnh đến mức nào?
Khi xưa thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn dưới sự giúp đỡ của Lý Cẩm Y đã trở thành người quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh. Vậy mà hắn lại không cách nào so sánh được với bát đại thống lĩnh. Có thể thấy câu nói Thần Đô có ngoạ hổ tàng long chẳng phải là lời nói đùa.
Ninh tướng quân xuất hiện khiến đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung từ bỏ tranh đoạt. Thần Đô muốn bắt người, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn rúc sang một bên.
Hải Loa cô nương vẫn đứng yên quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Trong mắt nàng không có sợ hãi và bối rối, chỉ tràn ngập tò mò…
Ninh tướng quân nhìn Lục Châu nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Lão phu từ trước đến nay không lặp lại lần thứ hai bao giờ.”
Lục Châu không thèm để ý tới Ninh tướng quân nữa mà nhìn về phía Hoa Trọng Dương, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Loa cô nương, rời khỏi tế thiên đài.
Hải Loa nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu thì đi đó.” Lục Châu khẽ đáp.
Một già một trẻ vừa đi vừa nói. Hai đại môn phái và Ninh tướng quân đứng nhìn hai người. Mãi cho đến khi Lục Châu phất tay điều động nguyên khí thì Ninh tướng quân mới không nhịn được nữa, hạ lệnh: “Bắt lại.”
Mấy chục tên kỵ binh đứng hàng đầu tiên lập tức công kích tới. Trong mắt bầy chiến mã cũng loé ra quang mang. Chúng không phải là chiến mã thông thường.
Đám chiến mã giẫm mạnh vó ngựa khiến bụi đất tung bay. Các kỵ binh ngồi trên lưng chúng đều là Phạn Hải cảnh, trường mâu trong tay kêu ông ông không ngừng.
Lục Châu lắc đầu dừng bước, nâng tay phải lên. Hải Loa cũng dừng bước theo. Nàng đặt vỏ ốc bên môi khẽ thổi.
Một đạo âm thanh trầm thấp nghẹn ngào truyền ra, âm thanh này không trộn lẫn nguyên khí, cũng không mang theo sóng âm công kích.
Đám chiến mã dường như nghe hiểu lời nàng, lập tức dừng lại, nâng hai vó trước lên.
Hí !
Các kỵ binh biến sắc, chiến mã do chính tay bọn hắn thuần phục không hiểu vì sao lại đột nhiên mất khống chế. Đám chiến mã không ngừng vung vẩy hòng hất các kỵ binh trên lưng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận