Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 781

Thế là Ngu Thượng Nhung biểu lộ gương mặt lạnh lùng đến cực điểm: “Ngươi mà còn theo dõi ta, ta sẽ giết ngươi.”
Vu Vu chớp chớp đôi mắt to, nàng không cảm thấy hắn đáng sợ mà chỉ thấy hắn đáng yêu quá sức, suýt chút nữa đã không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đại ca ca, mấy đêm nay huynh nấp ở đâu thế? Có hung điểu nào bắt huynh không? Có bị thương ở đâu không, để ta trị liệu cho huynh, Trị Liệu Thuật của ta rất tốt đó nha…” Vu Vu nâng tay lên, trong lòng bàn tay toát ra quang mang màu đỏ nhạt, vừa ôn hoà vừa mạnh mẽ.
Ngu Thượng Nhung chỉ biết câm nín.
Vu Vu thấy hắn không thèm ngó ngàng đến mình, bèn lạc lõng nói: “Sao lại không bị thương chứ?”
Ngu Thượng Nhung nói: “Hung thú đương nhiên đáng sợ, nhưng tránh né chúng thì không khó.”
Từ khi còn nhỏ sống ở phía bắc Đại Viêm, Ngu Thượng Nhung vẫn có thể bình an vô sự vượt qua nhiều lâm địa để tới Kim Đình Sơn. Người quanh năm sinh sống trong rừng cây và băng tuyết như hắn có phản xạ lẩn tránh hung hiểm và dã thú hơn xa người bình thường. Huống hồ gì bây giờ hắn lại còn là tu hành giả bát diệp.
“Huynh thật lợi hại.” Vu Vu chống cằm nhìn Ngu Thượng Nhung, chớp chớp mắt.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, cầm lấy Trường Sinh Kiếm. “Tạm biệt.”
“Ta không cố ý đi theo huynh… đây đều là duyên phận. Đại ca ca, khí tức sinh mệnh và tu vi của huynh không phù hợp với nhau.” Vu Vu nhảy ra khỏi ghế, đuổi theo Ngu Thượng Nhung ra khỏi tửu lâu.
Ngu Thượng Nhung dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi nhìn ra?”
Người Quân Tử Quốc đều là ma đoản mệnh. Đối với bọn họ mà nói, còn được sống chính là một loại xa xỉ, nếu có chết cũng chỉ có thể cam chịu số phận, không oán trời trách đất.
Đúng lúc này, cách bọn họ không xa có một đạo thân ảnh hiện ra đứng sau lưng Vu Vu: “Sư muội, trở về thôi.”
“Sư huynh, huynh tới đúng lúc lắm. Đây chính là cao nhân kiếm thuật ta đã nói với huynh, rất là lợi hại đó.” Vu Vu nói.
Người vừa đến là một nam tử mày rậm mắt to, trong tay cầm một thanh trường kiếm. Nam tử đánh giá Ngu Thượng Nhung, trong mắt rõ ràng có sự đề phòng và cảnh giác.
“Tại hạ là Kỷ Phong Hành của Thiên Liễu Quan. Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói: “Bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần làm quen. Cáo từ.”
“Chờ một chút.” Kỷ Phong Hành điều động nguyên khí, kiếm trong tay phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
“Ta là người rất thích giao lưu đọ kiếm. Các hạ có thể được Vu Vu khen ngợi hẳn là kiếm thuật không tệ. Hay là chúng ta lĩnh giáo mấy chiêu, các hạ thấy thế nào?”
Nếu nói tới chuyện khác, Ngu Thượng Nhung chắc chắn sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, lập tức xoay người rời đi. Nhưng kiếm thuật thì khác.
Một đời người, có được đam mê để theo đuổi là chuyện rất may mắn.
Giống như đại sư huynh thích uống rượu, có rượu vào thì mọi sầu khổ cũng tiêu tan đi ba phần. Giống như Ngu Thượng Nhung có kiếm, khi hành tẩu giang hồ sẽ có thêm mười phần nghị lực.
“Lĩnh giáo kiếm thuật?” Ngu Thượng Nhung xoay người lại, có vẻ hăng hái nhìn nam tử trung niên.
“Tại hạ bất tài, được người người tặng cho danh hiệu Kiếm Ma của Thiên Liễu Quan.”
“Kiếm Ma?!”
Trong tu hành giới Đại Viêm, không một người nào dám chiếm lấy cái danh xưng này của Ngu Thượng Nhung, ai ai cũng biết hàm nghĩa của hai tiếng Kiếm Ma nặng đến mức nào. Nay tại hồng liên địa giới nghe được có người tự xưng là Kiếm Ma, Ngu Thượng Nhung đương nhiên sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
“Đúng vậy.” Kỷ Phong Hành đáp.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt hỏi: “Luận bàn như thế nào?”
“Dùng khí ngự kiếm, tu vi ép xuống Phạn Hải cảnh.”
Tu vi lên tới Thần Đình cảnh sẽ tạo thành lực phá hoại lớn, nên khi luận bàn người ta thường sử dụng tu vi Phạn Hải cảnh, người ở hồng liên địa giới đều làm như vậy.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy đề nghị này không tệ, bèn gật đầu mỉm cười. “Được.”
Kỷ Phong Hành rút trường kiếm ra, nguyên khí theo kỳ kinh bát mạch truyền xuống cổ tay rồi dung nhập vào trong kiếm.
“Kiếm pháp Thiên Liễu Quan chúng ta lấy cương mãnh làm chủ, khi ngưng khí thành cương sẽ gia tăng tốc độ. Kiếm cương có thể dài có thể ngắn, đạo pháp tự nhiên.”
Khí thế toàn thân Kỷ Phong Hành trở nên trầm ổn vô cùng.
“Người có thể chịu được ba chiêu của ta chính là cao thủ kiếm đạo. Các hạ…”
Vù!
Hồng mang hiện lên. Ầm!
Kỷ Phong Hành còn chưa nói xong, Ngu Thượng Nhung đã tra kiếm vào vỏ, biểu tình trên mặt vẫn thản nhiên như không, tựa như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Bàn tay nâng kiếm của Kỷ Phong Hành cứng đờ, yết hầu nghẹn lại.
Răng rắc!
Thanh trường kiếm trong tay Kỷ Phong Hành gãy làm đôi, rơi xuống mặt đất. Còn đang ba hoa khoác lác chưa kịp ra tay thì kiếm đã bị người ta chém đứt.
Kỷ Phong Hành ngây ra như phỗng.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất bình thường, chẳng có gì đáng để khoe khoang. Lạc đến hồng liên địa giới, có lẽ chỉ có đám cao thủ kiếm đạo chân chính mới là mục tiêu theo đuổi của hắn.
Kiếm này vừa chém xuống, trong lòng Ngu Thượng Nhung đã cảm thấy cô độc… Có lẽ trên con đường kiếm đạo, rất ít người có thể cùng hắn sánh vai. Kiếm Ma của hồng liên địa giới… yếu đến mức không có gì thú vị.
“Đã nhường.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi, bóng lưng hắn dưới ánh chiều tà kéo dài thẳng tắp đầy cô độc.
Kỷ Phong Hành rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo sau. “Ê ê ê… ta còn chưa chuẩn bị xong mà, sao ngươi lại xuất kiếm rồi. Như vậy không tính nha!”
Ngu Thượng Nhung không đáp.
Kỷ Phong Hành vẫn tiếp tục nói: “Tuy là ngươi thắng nhưng mà ta không phục… ngươi có nghe thấy không hả?”
Vu Vu cũng đi theo sau, bĩu môi nói: “Sư huynh, huynh ‘lại’ không phục rồi…”
“Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng có xen vào. Cái gì mà ‘lại’?” Kỷ Phong Hành quay đầu lườm Vu Vu một cái rồi tiếp tục nói chuyện với Ngu Thượng Nhung. “Đang nói với ngươi đó, dù gì cũng là người đồng đạo, nói một tiếng đi nào!”
Vù! Ngu Thượng Nhung lại rút kiếm.
Kỷ Phong Hành lập tức lui lại, nhưng Ngu Thượng Nhung đã đến gần, kiếm ảnh trùng điệp đến hoa mắt.
Kỷ Phong Hành bất đắc dĩ càng lùi về sau. Ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung tạo ra cảm giác mông lung đến cùng cực.
Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Một giây sau, Trường Sinh Kiếm đã đặt trên cổ Kỷ Phong Hành.
Luận bàn kết thúc.
Kỷ Phong Hành nuốt nước bọt, hai mắt mở to nhìn người trước mặt. Hai người cứ thế đứng yên trong tư thế này.
Lát sau Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, thản nhiên nói: “Nếu là liều mạng chiến đấu, ngươi đã chết không dưới mười lần.”
Kỷ Phong Hành nói không nên lời. Trầm mặc một lát, hắn run run hỏi: “Đây là kiếm thuật gì thế?”
Ngu Thượng Nhung ôm kiếm trong tay, chậm rãi nói: “Kiếm chia thành tứ đẳng. Nhất đẳng là Thứ Nhân Kiếm, nhị đẳng là Chư Thánh Kiếm, tam đẳng là Thiên Tử Kiếm. Đẳng cấp cao nhất là Vạn Vật Kiếm, vạn vật đều có thể dùng làm kiếm, vô kiếm thắng hữu kiếm.”
Kỷ Phong Hành nghe mà ngây ngốc.
Ngu Thượng Nhung lại nói: “Kiếm thuật của ngươi rất yếu, đề nghị ngươi sau này đừng dùng danh xưng Kiếm Ma… Nếu những lời này làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi thì ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Cáo từ.”
Nói xong Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận