Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 660

Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói: “Trảm kim liên có nhiều ưu điểm như vậy?”
“Cũng không hẳn.” Chu Hữu Tài tiếp tục nói.
“Bí mật của kim liên vẫn cần phải nghiên cứu thêm. Vì sao kim liên lại hấp thu năng lượng thọ mệnh đến nay vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp. Trảm kim liên chung quy vẫn làm giảm sức mạnh. Pháp thân vốn có lực phòng ngự kinh người, kim liên càng có thể ngăn cản sức sát thương của vũ khí thiên giai. Không có kim liên thì lực lượng vẫn yếu đi ba phần. Hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa ai chứng minh được sau khi trảm kim liên có thể ngưng tụ lại kim liên mới hay không, cửu diệp liệu có còn ràng buộc nào không, trên cửu diệp có thập diệp hay không…”
Nói xong lời này, hai người đồng thời nhìn về phía Lục Châu. Bởi vì Lục Châu chính là cửu diệp có kim liên. Cũng chỉ có Lục Châu mới biết được những chuyện sau khi tấn thăng lên cửu diệp.
Lục Châu đạm mạc nói: “Cửu diệp vẫn chưa ổn đinh, chuyện thập diệp còn rất xa xôi.”
Hai người gật đầu.
Thời đại trảm kim liên đã mở ra, cơn thuỷ triều này không thể tránh né, tương lai sẽ thay đổi như thế nào cũng không ai biết được.
Lục Châu lại nói: “Bắc Đẩu Thư Viện luôn thân cận với hoàng thất, các ngươi có biết trong cung có vị cao thủ cửu diệp nào không?”
Chu Hữu Tài lắc đầu.
“Chuyện này ta chưa từng nghe nói. Một núi không thể chứa hai hổ, nếu thật có cửu diệp thì sao bệ hạ có thể yên tâm cho được? Chỉ là… khi tiên hoàng còn tại vị thì có một số lời đồn.”
Hắn dừng lại một chút để suy nghĩ rồi nói tiếp. “Tiên hoàng và Cơ tiền bối từng có mối quan hệ tốt, vốn thiên phú tu hành của tiên hoàng kém người rất xa, nhưng về sau… tiên hoàng được danh sư chỉ điểm, đột nhiên tu vi tăng mạnh, sau đó thuận lợi đăng cơ.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi có biết vị danh sư này đang ở đâu không?”
Chu Hữu Tài thở dài. “Vị đế sư này đã cưỡi hạc về tây, khi đó tiên hoàng đau khổ buồn thương suốt ba ngày ba đêm, làm lễ tang hậu táng cho đế sư như hoàng thân quốc thích, thậm chí còn tự mình thủ lăng cho vị đó suốt ba năm.”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy?”
“Năm tháng quá xa xưa, ta đâu thể nào tận mắt thấy. Đều chỉ là lời đồn đại mà thôi.” Chu Hữu Tài đáp.
“Vậy lăng mộ đó nằm ở đâu?”
“Đây là việc cực kỳ bí mật, trước kia tiên hoàng sai người chế tạo lăng mộ, sau đó vì muốn phong toả tin tức nên đã khiến toàn bộ công nhân phải chôn cùng. Sử quan cũng không ghi chép lại, cho đến nay e là chẳng còn người nào biết được.”
Nói tới đây, mọi bí ẩn cũng đã sáng tỏ rõ ràng. Về cơ bản Lục Châu có thể xác định vị “Đế sư” này chính là cao nhân thần bí ở trong quan tài. Chẳng trách Lưu Qua lại tin tưởng người đó như thế.
Người đó còn sống hay đã chết? Không ai tận mắt nhìn thấy, không ai có thể xác nhận.
Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên nhiều chuyện hỏi: “Thế hoàng đế bây giờ đã khai bao nhiêu diệp rồi”.
Câu hỏi này khiến Chu Hữu Tài giật mình, trong nháy mắt trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Chu Hữu Tài ấp úng liếc nhìn hơn ngàn tên đệ tử đang đợi ở bên ngoài. Hắn biết chỉ cần mình nói sai một câu thì sẽ có hơn ngàn nhân mạng phải chôn cùng.
“Thật không dám giấu giếm, toàn bộ Khai Diệp Đan do thư viện luyện chế đều đưa vào trong cung. Nửa năm qua, hai đại thư viện và Đan Dương Tông đã luyện chế ra tổng cộng một trăm linh tám viên Khai Diệp Đan.”
Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Ăn nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ bây giờ hắn là cao thủ một trăm linh tám diệp rồi?”
Khụ khụ.
Chu Hữu Tài lắc đầu. “Ăn một viên Khai Diệp Đan không nhất định sẽ mở được một liên diệp. Nguyên lý hoạt động của Khai Diệp Đan là gia tăng tốc độ thu nạp nguyên khí, bổ sung vào tu vi. Khi đến ngũ diệp lục diệp, muốn khai thêm một diệp phải ăn ít nhất mười viên Khai Diệp Đan, thậm chí là mấy chục viên.”
“Vậy thì… hiện tại hoàng đế là mấy diệp?” Minh Thế Nhân vẫn truy hỏi không ngừng.
Nói hồi lâu ngươi vẫn không trả lời vào điểm chính, ngươi nói xem ta có tức hay không! Nếu không phải sư phụ đang ở đây thì ta đã đánh cho ngươi mấy quyền.
“Bệ hạ là cao thủ mấy diệp thì chúng ta thật sự không biết, xin Cơ tiền bối thứ tội!” Chu Hữu Tài căng thẳng đáp.
“Ha ha, không chịu nói phải không?” Minh Thế Nhân vừa định nổi giận thì Lục Châu bỗng giơ tay lên ngắt lời.
“Được rồi. Lão phu tin ngươi.”
Ngay cả đồ đệ Ngu Thượng Nhung của mình là mấy diệp mà Lục Châu còn không biết thì việc Chu Hữu Tài không rõ tu vi hoàng đế cũng chẳng có gì lạ.
“Đa tạ Cơ tiền bối đã tin tưởng ta.” Chu Hữu Tài thở phào một hơi.
“Chu viện trưởng…”
Lục Châu đột nhiên nhìn Chu Hữu Tài đầy chân thành. “Sau này ngươi định làm như thế nào?”
“Việc này…” Chu Hữu Tài lập tức chắp tay đáp: “Lòng mang thiên hạ, trọng chấn thư viện, tìm lại huy hoàng lúc xưa.”
“Bắc Đẩu Thư Viện có tiềm lực rất lớn, Chu Hữu Tài ngươi cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi… Lão phu đề nghị, sau khi trở về ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ xem tương lai thư viện nên làm gì, không nên làm gì, làm sao để có thể sinh tồn dài lâu… Đừng ra quyết định vội vàng, cũng đừng bị thứ gọi là ‘ngu trung’ làm cho choáng váng đầu óc. Nghĩ cho thật kỹ.” Lục Châu tận tình khuyên bảo.
Sau khi nói xong, Lục Châu đứng lên khẽ phất tay. “Lão tứ.”
“Mời sư phụ lên liễn.”
Lục Châu điểm mũi chân bay lên, trở về phi liễn.
Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung theo bản năng đi theo. Minh Thế Nhân đột nhiên quay đầu trừng bọn hắn một cái. “Làm gì đấy? Còn không mau cút đi?”
“A?”
“Lại muốn đến Ma Thiên Các ăn uống miễn phí nữa à, không có cửa đâu!” Minh Thế Nhân nhấc chân lên đá.
Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đồng loạt quỳ xuống nói: “Đa tạ Cơ tiền bối tha mạng, đa tạ Cơ tiền bối tha mạng!”
Hoàng Thời Tiết cũng đứng lên, quay đầu nói với Chu Hữu Tài. “Chu viện trưởng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chim khôn biết chọn cành mà đậu. Bảo trọng.”
“Bảo trọng, bảo trọng…” Chu Hữu Tài cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn Hoàng Thời Tiết bay lên phi liễn.
Minh Thế Nhân khống chế Xuyên Vân phi liễn bay đi, chỉ trong giây lát đã biến mất vào tầng mây xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận