Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1290

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Ta biết bọn hắn không cố ý gây sự. Nhưng sư phụ chưa trở về thì chuyện này khó xử lý. Thẩm hộ pháp cứ kéo dài thời gian đi, khi cần thiết ta sẽ tự mình ứng phó.”
“Vâng.”
Thẩm Tất vừa rời đi, từ xa có ba thân ảnh mặc bạch y bay tới.
Ba toà Thiên Giới Bà Sa sừng sững giữa trời, hai người sáu Mệnh Cách, một người tám Mệnh Cách.
Đến trước Dưỡng Sinh điện, ba người hạ xuống. Tất Thạc dẫn đầu đi tới, chắp tay nói: “Thất tiên sinh.”
Đám người lạnh lùng nhìn thẩm phán giả Tất Thạc.
Tư Vô Nhai bình tĩnh nói: “Lá gan không nhỏ, cho các ngươi ở lại là tôn trọng các ngươi, không ngờ lại dám xông vào Dưỡng Sinh điện, chán sống rồi?”
Tất Thạc vội vàng xua tay: “Thất tiên sinh hiểu lầm, ta thật sự có chuyện quan trọng cần nói.”
“Nói với ta là được. Ta sẽ truyền đạt lại việc này cho gia sư.” Tư Vô Nhai thản nhiên đáp.
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên với Tư Vô Nhai. Ngươi trâu!
Tất Thạc đúng là không dám xông vào trong, đành lấy từ trong ngực áo ra một hộp gấm rồi nói:
“Đây là vật do Tháp chủ gửi tới, đã dặn đi dặn lại ta phải tự tay giao cho Lục các chủ.”
“Mở ra.” Tư Vô Nhai mặt không đổi sắc nói.
Soạt.
Tất Thạc mở nắp hộp, bên trong là một viên thuỷ tinh màu lam nhạt toả quang mang rạng rỡ.
“Ta cũng không biết đây là gì, Tháp chủ nói chỉ có Lục các chủ mới nhận ra vật này.” Tất Thạc nói.
Nói xong hắn đậy nắp lại, lam quang biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Đã muốn giao cho gia sư thì cần gì phải vội vã như vậy?” Tư Vô Nhai hỏi.
Tất Thạc thở dài một tiếng:
“Thật không dám giấu giếm, từ sau khi Tháp chủ và Lục các chủ luận bàn, tin tức Tháp chủ chiến bại đã truyền ra ngoài, Đại Minh vương đình và Đại Viên vương đình đã cấu kết với nhau, phái cao thủ đến tạo áp lực cho Bạch Tháp. Chỉ cần chậm thêm một ngày, Tháp chủ lại nhiều thêm một phần nguy hiểm.”
Tư Vô Nhai bật cười ha hả: “Ta còn tưởng là chuyện gì.”
“Ách…”
“Chuyện của Tháp chủ nhà ngươi chẳng liên quan gì đến gia sư.” Tư Vô Nhai nói.
Giang Ái Kiếm phun cọng cỏ ra, vỗ đùi thầm nói, mẹ nó thật là có lý!
Tất Thạc lộ vẻ mặt khó xử: “Ta tin rằng khi Lục các chủ nhìn thấy viên thuỷ tinh này nhất định sẽ thay đổi chủ ý.”
Lời này ẩn chứa nguyên khí, có lực thẩm thấu cực mạnh.
Tất Thạc dù sao cũng là thẩm phán giả Bạch Tháp, hắn sử dụng âm công đương nhiên là vì muốn Lục Châu ngồi trong Dưỡng Sinh điện nghe được.
Khi Tư Vô Nhai vừa định đuổi bọn hắn rời đi, trong Dưỡng Sinh điện đột nhiên truyền ra tiếng nói:
“Kẻ nào to gan ồn ào bên ngoài?”
Mọi người lập tức khom người hành lễ. Các chủ đã trở về.
Trong lòng Thẩm Tất và Tư Vô Nhai ổn định hơn rất nhiều.
Tất Thạc cao giọng nói: “Vãn bối Tất Thạc, là thẩm phán giả của Bạch Tháp, xin cầu kiến Lục các chủ.”
“Vào đi.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
“Sau này có việc gì cứ nói với Tư Vô Nhai là được. Thấy hắn như thấy bản toạ.”
Tất Thạc khom người đáp: “Vâng.”
Nói xong hắn len lén liếc nhìn Tư Vô Nhai, trong ánh mắt phức tạp hiện lên vẻ cung kính.
Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn bình thản, Tất Thạc không cách nào nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Vào Dưỡng Sinh điện.
Không ai nhìn thấy Lục Châu, chỉ thấy một tấm bình phong ngăn ở giữa điện.
Tất Thạc vẫn khom người dâng hộp gấm lên: “Lục các chủ, vãn bối phụng mệnh Tháp chủ dâng vật này lên cho ngài.”
Vù!
Hộp gấm bay khỏi tay Tất Thạc, chui vào phía sau tấm bình phong rồi mất dạng.
Lục Châu ngồi ngay ngắn sau tấm bình phong, nhẹ nhàng mở hộp ra…
Viên thuỷ tinh màu lam nhạt toả ra ánh sáng chói mắt.
[Lam Thuỷ Tinh, nông sản đến từ vùng đất Thái Hư thần bí.].
“Nông sản?”
Một mẩu thuỷ tinh thì làm sao mà nuôi trồng?
“Tháp chủ dặn vật này phải được giao tận tay Lục các chủ.” Tất Thạc nói.
“Nàng còn nói gì nữa?”
“Vật phẩm này đến từ Đại Viên vương đình. Tháp chủ chỉ nói có thế.”
Lục Châu đặt Lam Thuỷ Tinh trong lòng bàn tay, một cỗ khí tức nhàn nhạt bay ra.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư, đôi mắt Lục Châu biến thành lam đồng.
Hắn nhìn thấy khí tức Thái Hư bốc lên từ viên Lam Thuỷ Tinh, tuy rằng cực kỳ thưa thớt.
Thái Hư nuôi trồng ra vật phẩm ẩn chứa khí tức Thái Hư cũng là bình thường. Chỉ là… vì sao vật này lại đến từ Đại Viên vương đình?
“Củ khoai nóng phỏng tay lại ném đến chỗ lão phu. Lam tháp chủ thật là thủ đoạn.” Lục Châu nói.
Tất Thạc lập tức quỳ phịch xuống đất.
“Bạch Tháp tuyệt không có ý này, món đồ này cực kỳ quý giá, nếu để nó rơi vào tay người khác, chẳng thà Tháp chủ tặng nó cho Lục các chủ ngài.”
Khí tức Thái Hư trong Lam Thuỷ Tinh cực kỳ ít ỏi, vốn chẳng có bao nhiêu tác dụng chứ đừng nói tới quý giá.
Nhưng điều này đã giải thích được vì sao trên người Lam Hi Hoà có khí tức Thái Hư.
“Trở về nói cho Lam tháp chủ, lão phu nhận ý tốt của nàng.”
“Vâng.”
Tất Thạc cung kính rời đi.
Mấy người Tư Vô Nhai, Hải Loa, Thẩm Tất cũng khom người xin lui.
“Tư Vô Nhai ở lại.” Lục Châu nói.
Sau khi trở về, Lục Châu đã nghĩ xem nên giải thích với các đồ đệ như thế nào. Hắn là sư phụ, chỉ cần phóng ra lam liên thì không ai dám chất vấn, nhưng điều này cũng sẽ dẫn tới việc bị ngoại giới nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận