Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 444

Lục Châu nhìn theo bóng ba vị hộ pháp đang bay về phía nam, rất nhanh đã tụ họp cùng Dương Viêm.
Lục Châu khẽ cau mày. Nghiệt đồ, quả nhiên là kế dụ địch!
Một đội ngũ hơn ngàn người rút lui thật nhanh chỉ trong giây lát, đây rõ ràng là một kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía tây thành. Đám người Lâu Lan và Nhu Lợi đang chậm rãi tiến vào. Hơn hai ngàn người tạo thành một phương trận khổng lồ, tốc độ phi hành rất chậm.
Đương nhiên bọn hắn phải bay chậm để đề phòng trúng phải cạm bẫy bên trong thành.
Các tu hành giả vu thuật bay ở phía trước, không ngừng phóng ra vòng tròn vu thuật để điều tra tung tích trận pháp xung quanh.
“Đi thôi.”
Thế cục đã biến thành cuộc chiến giữa Lưu Bỉnh và đám dị tộc.
“Vào đây.” Lục Châu chỉ tay vào một toà lầu các trong thành. Ba người nhanh chóng đi vào trong.
Vừa bước vào, phía nam thành đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Cương khí nở rộ đầy trời.
“U Minh Giáo không phải rút về phía nam sao? Sao nơi đó lại có tiếng đánh nhau?” Thẩm Lương Thọ quay đầu, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ nhìn về phía nam thành, sau đó trợn trừng mắt. “Quân đội của Đại Viêm?!”
Một cẩm y nữ tử cầm dù giấy màu hồng trên tay đang giao tranh kịch liệt với U Minh Giáo.
“Cẩm Y tỷ tỷ?” Tiểu Diên Nhi nhận ra nàng.
“Lý Cẩm Y?” Lục Châu nhìn sang.
Pháp thân nữ thất diệp có thủ đoạn kinh người chính là Lý Cẩm Y.
Ngụy Trác Ngôn không phải đã bị đánh bại ở Ích Châu sao? Cớ gì lại đến chi viện Lương Châu?
Lục Châu chợt nghĩ tới Giang Ái Kiếm… gia hoả này quả thật chính là khắc tinh của Tư Vô Nhai.
Thế cục lại nghịch chuyển lần nữa.
“Một mình Lý Cẩm Y không thể nào là đối thủ của tứ đại hộ pháp, hẳn là Thần Đô đã phái cao thủ bát diệp tới…”
“Tiêu rồi… chuyến này U Minh Giáo xong đời!” Thẩm Lương Thọ nói.
Dị tộc, Lưu Bỉnh, Lý Cẩm Y, ba phương thế lực đang bao bọc U Minh Giáo…
Tất cả mọi người đều lăng không lơ lửng trên bầu trời Lương Châu Thành.
Thấy cảnh này, tim Thẩm Lương Thọ cũng đập rộn ràng. Thế cục này gần như phải chết. Đệ nhất ma giáo trong thiên hạ phải đại bại tại Lương Châu này sao?
“Chưa chắc.” Lục Châu lắc đầu.
“Lão tiên sinh có cao kiến?”
“Nếu Vu Chính Hải có mặt ở đây… thì có thể thay đổi cục diện.” Lục Châu đáp.
Thẩm Lương Thọ trừng to mắt. Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ đồng loạt nhìn về phía phi liễn của U Minh Giáo.
Người ngồi trong đó… có phải là Vu Chính Hải hay không?
Thẩm Lương Thọ không có tâm tình nghĩ mấy chuyện này, hắn chỉ muốn tìm cách rời khỏi đây.
Bốn thế lực cường đại nhất Lương Châu đều đã tề tựu, tưởng như trùng hợp nhưng đều đã được định sẵn.
Bên trong Lương Châu Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh. Pháp thân biến mất, âm thanh nguyên khí và cương khí rung động cũng biến mất. Xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, Lục Châu nhìn lên không trung Lương Châu Thành.
Hơn ngàn tên tu hành giả U Minh Giáo đang vây quanh bảo vệ một chiếc cự liễn ở giữa.
Phía tây là một phương trận bao gồm hai ngàn người Lâu Lan và Nhu Lợi. Người Lâu Lan mặc trường bào rực rỡ, trên đầu còn cắm lông vũ đủ màu. Người Nhu Lợi mặc y phục già dặn hơn, khoé mắt có vẽ màu đỏ, xanh dương và xanh lục. Khi thấy nhân mã của Lưu Bỉnh, người dị tộc thu hồi pháp thân và vu thuật, lúc này người Nhu Lợi đã thay đổi phương trận, đứng ở phía trước.
Phía bắc chính là đội quân của đương kim tứ hoàng tử Đại Viêm Lưu Bỉnh và lục đại tướng quân dưới trướng hắn. Ngoại trừ đám binh sĩ dưới mặt đất thì trên không còn có hai ngàn tu hành giả đang lơ lửng. Lưu Bỉnh ngồi trên chiến liễn màu đỏ rực, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cự liễn của U Minh Giáo.
Phía đông là quân của Lý Cẩm Y, cách sau lưng nàng không xa là một chiếc phi liễn nhỏ có màn che. Có thể khiến cho tứ đại hộ pháp U Minh Giáo bại lui, người ngồi trong phi liễn kia đương nhiên không thể nào là Ngụy Trác Ngôn, hẳn là một trong bát đại thủ lĩnh cấm vệ quân ở Thần Đô. Nhưng màn che đã che khuất diện mạo hắn nên hiện tại chưa biết là vị thủ lĩnh nào.
Thế lực ba bên đang vây công phi liễn U Minh Giáo.
Thẩm Lương Thọ thấp giọng nói: “U Minh Giáo chỉ có thể chạy về phía nam, nhưng phía nam lại là nơi có nhiều trận pháp cạm bẫy nhất.”
“Ngươi không muốn U Minh Giáo bị bắt?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không muốn.”
“Thế nhưng theo tình hình trước mắt, nếu Vu Chính Hải không có mặt thì U Minh Giáo chắc chắn sẽ bị diệt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn cự liễn.
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Ỷ đông hiếp yếu, không biết xấu hổ!”
Vẻ khinh thường trên mặt nàng khiến Thẩm Lương Thọ phải lau mắt mà nhìn. Trước đây hắn luôn cảm thấy tiểu nha đầu này rất dữ dằn hung hãn, bây giờ lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Lục Châu nói: “Nhớ kỹ, trong tu hành giới vốn không có chuyện công bằng.”
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Rốt cuộc, sự yên tĩnh của bốn phương thế lực trên bầu trời đã bị tứ hoàng tử Lưu Bỉnh phá vỡ.
Lưu Bỉnh đứng lên chắp tay nói với người ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y. “Không biết là vị thủ lĩnh cấm vệ quân nào đã kịp thời đến chi viện?”
“Mạt tướng thủ hộ phía tây Thần Đô, Hạng Liệt, tham kiến tứ điện hạ.” Thanh âm trầm thấp mà hữu lực, ẩn chứa cảm giác tang thương.
Thế nhân đều nói Thần Đô là nơi ngoạ hổ tàng long, tuyệt đối không sai. Thậm chí còn có lời đồn, một nửa bát diệp trong tu hành giới đều hội tụ ở Thần Đô, điều này không biết là thực hay giả.
Dần dần tất cả mọi người đều hiểu được một đạo lý, đó là bất kể tu vi bọn họ cao đến đâu, một khi đã đến Thần Đô thì phải làm việc khiêm tốn.
“Thì ra là Hạng thúc thúc, Lưu Bỉnh thất lễ.” Lưu Bỉnh chắp tay nói.
Đám người dị tộc lộ vẻ kinh ngạc.
Đại Viêm mạnh hơn dị tộc cũng có lý do của nó. Chỉ riêng nói về việc người Đại Viêm luôn kính trọng cường giả đã đáng để các tộc khác phải học tập.
Cáp Lạc cười vang: “Tứ hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Lưu Bỉnh hừ lạnh một tiếng, là đối thủ cũ đương nhiên hắn hiểu rất rõ tên Cáp Lạc này. “Cáp Lạc, chuyện trước kia ta không so đo với ngươi. Trước mắt chúng ta phải xử lý chuyện U Minh Giáo trước đã.”
“Không được.” Cáp Lạc giơ tay lên, ngón trỏ lắc lư qua lại. “Để các ngươi xử lý xong mâu thuẫn nội bộ, các ngươi rảnh tay quay sang đánh ta thì sao?”
“Làm càn!” Hạng Liệt quát to một tiếng, tiếng quát mang theo sóng âm cuồn cuộn đánh về phía Cáp Lạc.
Phương trận to lớn của đám tu hành giả dị tộc phát ra âm thanh cộng hưởng.
Ông!
Sóng âm và hai chữ “làm càn” đồng thời triệt tiêu. Dù vậy nhưng sắc mặt Cáp Lạc vẫn hiện lên vẻ kinh hãi, đạo âm lãng này đã ảnh hưởng đến tinh thần hắn.
“Tứ hoàng tử điện hạ, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?” Cáp Lạc tức giận nói.
“Tính tình Hạng thúc thúc trước nay vẫn vậy. Cáp Lạc, ngươi là người Nhu Lợi, phía sau ngươi là tu hành giả vu thuật của Lâu Lan, chúng ta làm việc đều vì lợi ích mà thôi.” Lưu Bỉnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận