Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1302

Giang Ái Kiếm liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “Cơ tiền bối dạy phải, ta đang định nói với ngài một tiếng đây.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa mà đi ra khỏi Dưỡng Sinh điện.
Chờ Lục Châu rời đi, Giang Ái Kiếm mới sờ sờ đầu nói: “Xa như vậy mà cũng nghe được… Ai dà, ta đi tìm Triệu Hồng Phất vậy, có năng lực sống sót mới là quan trọng nhất.”
Nán lại ở hồng liên giới đúng là không có lợi cho việc tu hành của hắn.
Không bao lâu sau, Lục Châu và Tư Vô Nhai đã đi tới Phù Văn điện.
Đứng trên phù văn thông đạo, Lục Châu quay đầu hỏi: “Lão thất, tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai xấu hổ đáp: “Đồ nhi vướng chân mọi người, hiện vẫn đang tìm cơ hội đột phá thập diệp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian để tu luyện, đã rất không dễ dàng.”
Thừa dịp Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu còn hiệu quả, Tư Vô Nhai đi theo bên người hắn là tốt nhất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Hai sư đồ xuất hiện bên ngoài hoàng thành Đại Viên.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đã đến nơi. Đây là kinh đô của Đại Viên, tên là Đại Đô thành. Triệu Hồng Phất rất quen thuộc nơi này, sau khi đồ nhi đưa Phán Quan Bút cho nàng, năng lực của nàng lại được đề cao lên mấy phần. Chỉ dựa vào ký ức, nàng tìm lại được phù văn thông đạo của Phù Văn Thư Viện, đến hắc liên giới khắc hoạ phù văn thông đạo cho Ma Thiên Các.”
Lục Châu nhìn Đại Đô thành, khẽ nói: “Chú ý độ trung thành của nàng.”
“Vâng.”
Tầm quan trọng của phù văn sư không cần nói cũng biết. Một khi phù văn sư phản bội, toàn bộ phù văn thông đạo sẽ biến thành lối đi của người khác.
Hai người đi vào thành. Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Hai ngày trước Thẩm Tất đã nghe ngóng thông tin về Lục Thiên Sơn. Hắn vốn là tướng tài dưới trướng Đại Viên vương đình, quanh năm chinh chiến tứ phương, đánh cho đám dị tộc phiên bang không còn chút lực hoàn thủ nào, lập ra chiến công hiển hách. Đáng tiếc, công cao lấn chủ, Hắc Hoàng muốn làm suy yếu binh quyền của hắn nên triệu hắn về Đại Đô, minh tranh ám đấu. Không đến năm trăm năm, hắn đã trở thành Lục đại tướng quân không ai thèm ngó ngàng tới.”
Lục Châu hỏi: “Hắc Hoàng không lấy Lam Thuỷ Tinh của hắn sao?”
“Có rất ít người biết Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay hắn. Huống hồ gì Lục Thiên Sơn có chiến công rất lớn, dù hiện tại không còn thực quyền nhưng danh tiếng vẫn rất cao, Hắc Hoàng không tiện hạ thủ. Thẩm Tất nói, để biểu hiện lòng trung thành, từ năm trăm năm trước Lục Thiên Sơn đã quyên tặng toàn bộ tài sản cho Đại Viên, nhưng không phát hiện ra Lam Thuỷ Tinh.”
Đến Lục phủ.
Tư Vô Nhai tiến lên nói với thủ vệ: “Gia sư muốn gặp Lục tướng quân, xin mời thông báo một tiếng.”
Vừa nói hắn vừa nhét vào tay thủ vệ một thỏi vàng.
Tiền tài đối với tu hành giả chẳng có tác dụng gì, nhưng với tên thủ vệ thì đúng là vật báu. Hai mắt hắn sáng rỡ, lập tức nói:
“Xin chờ một chút.”
Rất nhanh sau đó, thủ vệ đã dẫn lão quản gia bước ra.
“Ai muốn gặp lão gia?” Lão quản gia hỏi.
Tư Vô Nhai lắc đầu, xem ra lại phải hối lộ thêm một trận.
Nào ngờ lão quản gia bỗng híp mắt lại nhìn lướt qua Tư Vô Nhai rồi nhìn chằm chằm vào Lục Châu, hai mắt toả sáng:
“Thật quen mắt.”
Lão quản gia là một trong những cao thủ tu hành trong Lục phủ, hắn đi theo Lục Thiên Sơn nhiều năm, là người vô cùng cẩn thận.
Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này, hắn bỗng thấy vô cùng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đó là ai.
“Quản gia, nếu lão gia không muốn gặp thì ta bảo bọn họ rời đi.”
Lão quản gia phất tay cho hạ nhân lui xuống rồi tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Lục Châu, miệng lẩm bẩm: “Quen, quen lắm…”
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu cũng thấy ánh mắt lão quản gia có vẻ kỳ quặc.
Lão quản gia vò đầu bứt tai một lúc, vì lý do cẩn thận, hắn hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
Cùng họ với Lục gia!
Đầu lão quản gia như là bột nhão, mơ hồ nghĩ đến cái gì bèn nói: “Mời vào trong, ta đi gọi lão gia ngay.”
Hai sư đồ theo chân lão quản gia đi vào Lục phủ, chỉ một dãy hành lang đã dài đến trăm mét, có thể so với hoàng cung.
Đưa khách nhân vào đại sảnh, lão quản gia vội vàng rời đi.
Hắn bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thư phòng của Lục Thiên Sơn. Nghĩ ngợi một lát, hắn đẩy cửa bước vào.
Trong thư phòng không có lấy một bóng người. Lục Thiên Sơn từng nói, thư phòng là trọng địa, người không có phận sự không được tự ý đi vào bên trong.
Lão quản gia cắn răng đi ra phía sau bức bình phong, ngẩng đầu nhìn bức chân dung treo trên tường.
Trong bức hoạ là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Nam nhân đứng trên đỉnh núi cao quan sát mặt đất bao la, khí thế hùng hậu tản ra khí tức vương giả.
“Chuyện này… sao có thể?!” Toàn thân lão quản gia run lên, ngồi phịch xuống đất.
Trong phòng khách rộng rãi thoáng đãng.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi nơi này có cạm bẫy.”
“Cạm bẫy?”
“Với thân phận của Lục Thiên Sơn, muốn gặp người khác là việc cực kỳ gian nan. Đồ nhi đã nghĩ tới ba loại phương pháp dự bị để đảm bảo người có thể gặp được hắn. Nhưng mà… vừa rồi đồ nhi chỉ tốn có một thỏi vàng, thật là phi lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận