Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1170

Lục Châu cưỡi trên lưng Đế Giang rời đi, Thẩm Tất phi hành bên cạnh. Vì chiếu cố Thẩm Tất, Lục Châu cố ý lệnh cho Đế Giang bay chậm. Chỉ tiếc Đế Giang không lớn, chỉ có thể chở một người.
Hai người rời khỏi Ma Thiên Các, bay về phía Vân Chiếu Lâm Địa.
Khi bay ngang Bách Diệp Hồ, Lục Châu thả chậm tốc độ, ngắm nhìn mặt hồ trong suốt như gương.
“Các chủ, có việc gì thế?” Thẩm Tất chạy tới hỏi.
“Chỉ cảm khái chút thôi, tiếp tục lên đường.” Lục Châu nói.
Bách Diệp Hồ chính là nơi Cơ Thiên Đạo từng ở, cũng là nơi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung từng giao chiến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi thứ đã thành mây khói.
Hai người tiếp tục phi hành về hướng bắc, khoảng nửa canh giờ sau, Thẩm Tất chỉ tay về phía trước:
“Các chủ, ở đằng kia.”
“Được.”
“Thông thường mỗi phù văn thông đạo đều có một Thiên Giới Bà Sa thủ vệ. Chỉ cần giết chết hắn là được.” Thẩm Tất nói, “Không nhọc Các chủ ra tay, để ta giải quyết hắn.”
Hai người hạ thấp độ cao rồi đáp xuống trước một mảnh rừng nhỏ.
“Phù văn thông đạo này ở trong rừng, chỉ là muốn tìm thấy người thủ vệ thì hơi khó khăn.”
Theo kiến thức của Thẩm Tất, người thủ vệ phù văn thông đạo chắc chắn là một kẻ giảo hoạt giỏi về ẩn tàng khí tức, với bản lãnh của Thẩm Tất, muốn tìm được người này thật sự không dễ.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn cảnh núi non tươi đẹp. Hắn vốn không gấp, cũng đã quan sát tình hình Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nên rất yên tâm.
“Các chủ, sao trông ngài không có vẻ gì là vội vã vậy?” Thấy Lục Châu vân đạm phong khinh, Thẩm Tất không khỏi hỏi nhỏ.
“Không vội, phong cảnh nơi này không tệ, lão phu đã lâu không được ngắm nhìn.”
Thẩm Tất câm nín.
Lát sau Lục Châu mới chắp tay sau lưng đi vào trong cánh rừng, vừa đi vừa thi triển thính lực thần thông.
Trong rừng cực kỳ yên tĩnh, nếu có người Lục Châu nhất định sẽ phát hiện ra, vì tiếng tim đập cũng phát ra âm thanh dù là rất nhỏ.
“Không có?”
Lục Châu thu hồi thần thông đi vào sâu trong rừng, Thẩm Tất theo sát phía sau.
Đến bên một cây đại thụ ở giữa rừng, Lục Châu lại lần nữa thi triển thần thông Thiên thư.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí rung động từ phía chân trời truyền tới.
Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hai đạo thân ảnh mặc bạch bào, từ xa đã xạ kích cương ấn quang trụ bắn vào giữa khu rừng.
Ầm!
Đạo cương ấn quang trụ cực lớn kia đánh xuống khiến đất rung núi chuyển.
“Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp!” Thẩm Tất cau mày thốt lên.
Lại một đạo cương ấn quang trụ thứ hai đánh tới, mục tiêu vẫn là khu vực trước mặt Lục Châu.
Oanh!
Trong rừng đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh, hắc ảnh phi nước đại ra khỏi khu rừng, chạy trốn về phía xa với tốc độ nhanh như thiểm điện.
“Người thủ vệ!” Thẩm Tất nói.
Lục Châu lên tiếng: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Thẩm Tất hiểu ý, lúc này đương nhiên không thể động. Quả nhiên hai thân ảnh mặc bạch bào từ trên trời đáp xuống, gọi ra bạch sắc pháp thân.
Là Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách, đúng là cấp bậc Thẩm Phán Giả.
Bạch sắc Tinh Bàn bỗng nhiên lớn lên gấp trăm nghìn lần, phủ kín cả bầu trời. “Người Hắc Tháp, giết không tha.”
Tinh Bàn bay về phía người thủ vệ của Hắc Tháp, bắn ra mấy đạo cương ấn quang trụ.
Tên Thẩm Phán Giả này còn lợi hại hơn Vũ Quảng Bình ba phần.
Nhìn thế cục nghiền ép trước mặt, Lục Châu biết rõ người thủ vệ này không thể sống sót.
Thẩm Tất lo lắng nói: “Các chủ, hay là chúng ta tránh đi một chút?”
Lục Châu lắc đầu: “Dưới gầm trời này, chỉ có người khác tránh lão phu.”
Thẩm Tất biết Các chủ chỉ có bốn Mệnh Cách nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, đương nhiên có không ít át chủ bài. Tình cảnh Lục Châu dùng một chưởng đánh giết Vũ Quảng Bình vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Tất cũng thả lỏng hơn không ít.
Lát sau, cuộc chiến nghiêng hẳn về một bên cũng kết thúc, hai thân ảnh mặc bạch bào rốt cuộc cũng xuất hiện cạnh mảnh rừng nhỏ.
Người đi phía trước là một nam tử trung niên có râu, người đi phía sau là một nam tử trẻ tuổi, tuổi tác tương tự như Thẩm Tất.
Lục Châu chỉ chú ý nhìn về phía nam tử trung niên. Ánh mắt người này bình tĩnh đến mức trông có vẻ trống rỗng.
Khi đi tới trước mặt Lục Châu, đôi mắt hắn vẫn không hề nhìn vào một điểm nào. Hắn dừng lại cách hai người ba mươi mét rồi nói:
“Người không có phận sự mau rời khỏi đây.”
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi là Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp?”
Nghe được tiếng nói của Lục Châu, lỗ tai người này hơi giật, khẽ nhíu mày.
“Giọng nói của các hạ có vẻ già, nhưng khí tức tràn ngập sinh cơ, tu vi tuy không cao nhưng tiềm lực rất nhiều. Các hạ là tu hành giả kim liên giới?” Nam tử trung niên bình thản mỉm cười hỏi.
Thì ra hắn là một người mù.
Chỉ dựa vào thính lực đã có thể phân rõ phương hướng, đồ vật, hoàn cảnh… người này không hề đơn giản.
Lục Châu đáp: “Lão phu đúng là tu hành giả kim liên giới. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.”
Nam tử trung niên chắp tay thi lễ: “Tại hạ là Ninh Vạn Khoảnh, Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp.”
Sự tình trở nên khá phức tạp. Nếu Lục Châu đến hồng liên giới, người này ở kim liên giới gây khó dễ cho Ma Thiên Các thì sao? Nếu Lục Châu không đi hồng liên giới vậy hai đệ tử sẽ gặp nguy.
Như vậy phải giải quyết người mù này trước.
“Người Bạch Tháp đến địa bàn kim liên giới làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Ngữ khí của các hạ mang theo một chút địch ý và cẩn thận. Các hạ có thể yên tâm, dù là Bạch Tháp hay Hắc Tháp đều sẽ không lạm sát người vô tội, trừ phi hắn không muốn sống trong tu hành giới nữa.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
Thính lực của hắn rất mạnh, có thể nhanh chóng nắm bắt cảm xúc trong giọng nói của đối phương.
Thẩm Tất nói: “Đúng thật là như thế.”
Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh lại giật giật, nhàn nhạt cười: “Trên người vị này có mùi của Hắc Tháp. Theo quy củ Bạch Tháp, hôm nay ngươi phải trở về cùng ta.”
Thẩm Tất lui về sau một bước, trước mặt cường giả tám Mệnh Cách, hắn không dám tuỳ tiện làm càn.
“Hắn đã không còn là người Hắc Tháp từ lâu rồi…” Lục Châu lên tiếng.
“Ồ?” Ninh Vạn Khoảnh lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận