Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1380

Đến cấp bậc này thì có khi một con mèo con chó cũng có thể chính là Thú hoàng. Có khi dấu chân khổng lồ ban nãy không phải là của nó, Lục Châu phải hỏi cho kỹ.
Lục Ly đáp: “Nó cao đến mấy trăm trượng, bàn chân to như núi, thân hổ và có chín đuôi… Những thứ khác ta không thấy rõ lắm.”
“Thân hổ, chín đuôi?” Lục Châu ngẫm nghĩ, cửu vĩ chẳng phải là thuộc loại hồ ly sao, nhưng nó lại có thân hổ?
Rầm rầm rầm…
Xích Nhãn Trư Yêu lại trở nên táo bạo, dẫn đầu đám hung thú tiếp tục tấn công.
Lúc này, Anh Chiêu đột nhiên xoay chuyển, hai cánh xoè ra rồi mở rộng, dài đến mấy trăm mét bao trùm cả toà thành trì.
Nó huýt lên một tiếng dài, thanh âm khi thì bén nhọn khi thì bi tráng, quanh quẩn trên không trung.
Hàng ngàn hàng vạn hung thú phía sau tam vương đồng loạt sững sờ, nhao nhao lui lại.
Lục Ly thấy thế bèn nói: “Đừng để cho đàn Ly Lực chạy thoát.”
“Ly Lực?”
“Đó là loại hung thú ẩn chứa tà khí, tuy nhỏ yếu nhưng lực phá hoại kinh người. Nhân loại không thể chạm vào nó, nếu không sẽ cửu tử nhất sinh. Tóm lại loài hung thú này vô cùng quỷ dị, nhất định phải giết sạch.”
Lục Châu hỏi đám bạch y tu hành giả: “Các ngươi là người Bạch Tháp?”
“Vâng.”
“Vậy nhiệm vụ giết Ly Lực giao cho các ngươi, đừng để sót con nào.”
Đám người bạch y tu hành giả lập tức khom người rồi bay đi.
Lúc này Hoành Công Ngư lại bơi tới, dùng đuôi quét ngang hòng ngăn chặn đám người Bạch Tháp. Mấy chục toà kiến trúc bị nó đánh trúng, sụp đổ rầm rầm.
“Súc sinh!”
Lục Châu trầm giọng quát, đánh ra một chưởng thăm dò.
Ầm!
Chưởng ấn đánh trúng Hoành Công Ngư, trên thân nó bốc lên tử khí nhàn nhạt, dưới chân nó có vài con Ly Lực nhỏ yếu.
Được làn khói màu tím nhạt gia trì, Hoành Công Ngư trông tráng kiện và uy mãnh dị thường. Nó đột ngột phóng lên thành một đường hình vòng cung, nhào về phía Lục Châu.
“Các chủ cẩn thận!” Nhan Chân Lạc hô to.
Đám người ngừng thở.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Hoành Công Ngư, tay trái xuất hiện một tấm Thẻ Nhược Điểm.
Quang mang hiện lên, hắn nhìn thấy bên dưới cánh trái Hoành Công Ngư cách nách mười tấc, xuất hiện một đốm nhỏ màu đỏ.
Lục Châu lập tức xuất chưởng. Phật môn Đại Vô Úy Ấn!
Đại Vô Úy Ấn bay thẳng vào nhược điểm Hoành Công Ngư với tốc độ nhanh như thiểm điện, không cho nó chút lực hoàn thủ nào.
Oanh!
Hoành Công Ngư phát ra tiếng kêu thê thảm, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Máu tươi chảy xuống bỗng hoá thành tử khí, tan vào không trung rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Không chết?” Lục Châu khẽ nhíu mày.
Một chưởng này dù không dùng đến Thái Huyền chi lực nhưng lại tốn không ít lực lượng Mệnh Cách, vậy mà chỉ khiến nó bị thương.
“Các chủ, hai con thú vương này có lực phòng ngự kinh người, lực phá hoại cực lớn. Đương Hỗ Điểu phòng ngự yếu nhưng linh hoạt, hoả diễm có khả năng thiêu đốt đáng sợ. Còn Xích Nhãn Trư Yêu có lực phòng ngự tương đương với vũ khí hoang cấp!” Lục Ly nói.
Hắn vừa nói xong, Xích Nhãn Trư Yêu đã chạy về phía cánh trái, tựa như đang né tránh Lục Châu.
Lục Châu vừa định truy kích thì Hoành Công Ngư lại bay tới, há mồm phun ra thuỷ tiễn ngập trời.
Phanh phanh phanh…
Công trình kiến trúc trong thành bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ. Đám tu hành giả nhao nhao lui lại.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn ngăn trở thuỷ tiễn. Hoành Công Ngư há cái mồm to như bể máu nhảy một đường hình vòng cung lao tới, muốn nuốt chửng Tinh Bàn của Lục Châu.
Đúng lúc đó, Lục Châu thu hồi Tinh Bàn, tay phải nâng lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện. Kiếm cương dài ngàn mét lập tức đâm vào vị trí nhược điểm của Hoành Công Ngư.
Xoẹt !
Hoành Công Ngư kêu còn thê thảm hơn trước, thân thể nó giãy giụa giữa không trung, điên cuồng quẫy đạp.
Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm, toàn thân cũng bị nó rung lắc không ngừng như một chiếc thuyền con trong cơn giông bão.
“Lục các chủ!”
Nhan Chân Lạc từ xa bay tới.
Lục Châu theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Xích Nhãn Trư Yêu đang phóng nhanh về phía mình, hai mắt bốc lên huyết quang, lông trên người nó xù lên như kim châm.
Nhan Chân Lạc gọi ra pháp thân, Tinh Bàn biến thành vách tường che chắn.
Ầm!
Xích Nhãn Trư Yêu hung hăng đâm sầm vào Tinh Bàn.
Nhan Chân Lạc bị chấn văng ra xa, Tinh Bàn lõm xuống. Cũng may hầu hết lực lượng va chạm đã bị Tinh Bàn ngăn trở, nếu không cú đâm này đã đủ khiến hắn thịt nát xương tan.
Lục Ly lao tới đỡ Nhan Chân Lạc.
Xích Nhãn Trư Yêu tiếp tục chạy như điên, bốn vó tăng tốc đến cực hạn.
Hoành Công Ngư lúc này còn đang vùng vẫy giãy chết, Vị Danh Kiếm vẫn mắc kẹt trên người nó. Lục Châu hoặc là phải thu kiếm tránh đi hoặc là phải ngạnh kháng cú va chạm này của Xích Nhãn Trư Yêu.
Xích Nhãn Trư Yêu nhảy vọt lên thành một đường cong, nhào về phía Lục Châu.
Lục Châu bình tĩnh nâng tay, một tấm Một Kích Chí Mạng vỡ vụn, chưởng ấn xuất hiện đánh tới: “Lão phu không phát uy, ngươi tưởng lão phu là con mèo bệnh?”
Chưởng ấn Nho môn Hạo Nhiên Thiên Cương lập loè kim quang càng lúc càng lớn, khi đến gần Xích Nhãn Trư Yêu thì đã cao đến mấy chục trượng, vừa đủ bao trùm toàn thân nó.
Oanh!
Xích Nhãn Trư Yêu kêu lên thảm thiết, nhưng chưởng ấn không hề dừng lại mà tiếp tục đánh vào người nó không ngừng.
Ầm ầm ầm…
Xích Nhãn Trư Yêu bị lực lượng cường hãn mênh mông như biển cả chấn vỡ xương đầu, xương sống và khung xương. Tiếng kêu chói tai rốt cuộc cũng im bặt.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.].
Cả hai con thú vương phải đối đầu với lực lượng quá mức cường đại. Cho dù Trư Yêu thiên về phòng ngự cũng không cách nào kháng trụ được lực lượng hủy thiên diệt địa này.
Trên không trung.
Hoành Công Ngư vùng vẫy giãy chết, thân ảnh vặn vẹo như thể không gian xung quanh đều không còn nguyên vẹn.
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm bằng hai tay, pháp thân cao tới bảy mươi trượng xuất hiện. Lục Châu bay lên phần đầu pháp thân, kéo theo Vị Danh Kiếm xoắn nát nội tạng của Hoành Công Ngư.
Thân thể Hoành Công Ngư cứng đờ, ngừng giãy giụa.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.].
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, pháp thân tiêu tán.
Thân xác Hoành Công Ngư từ trên trời giáng xuống đất nện thành một hố sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận